Chương 1742
“Chuyện đính hôn giữa em và Lưu Canh Hoằng chỉ là đính hôn giả thôi, ba anh ấy bị bệnh nặng, anh ấy nhờ em diễn kịch, em cũng đã đồng ý.”
Ban đầu cô quá tuyệt tình, làm bây giờ Tô Chính Kiêu vẫn chưa chịu tin:
“Em nghĩ tôi sẽ tin chắc?”
Đường Tiểu Nhiên nói: “Anh có thể gọi điện cho Lưu Canh Hoằng, để anh ấy giải thích và kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe. Với lại, chẳng phải anh rất hiểu em sao?”
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu bình tĩnh, nhìn cô chăm chú: “Không phải em nói để bù đắp lỗi lầm cùng với áy náy, hoàn toàn có thể làm tới mức này cơ mà?”
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Quả thật em đã từng nói như thế! Nhưng em cố tình nói vậy là vì em muốn gạt anh, dĩ nhiên phải nói như thế rồi! Em là con người chứ không phải hòn đá. Sau khi anh vì em mà làm ra những chuyện như vậy, sao em có thể bổ thêm một dao lên tim anh. Sao có thể lựa chọn kết hôn với Lưu Canh Hoằng vào đúng lúc đó. Lẽ nào anh không cảm thấy quá đột ngột ư?”
“Nam nữ yêu nhau, tình thâm nghĩa nặng tự nhiên sâu đậm, mặc kệ làm ra chuyện gì thì cũng là bình thường cả thôi.” Tô Chính Kiêu nói.
Lúc này, trái tim anh vẫn đang đập loạn xạ, những lời nói kia giống như một gáo nước dội thẳng xuống, phát triển ngoài dự đoán khiến anh không có năng lực chống đỡ.
Đường Tiểu Nhiên rất bất lực, cũng có chút bất đắc dĩ.
Đôi mắt Tô Chính Kiêu dần trở nên thâm trầm từng chút một, giống như vết mực đen đang từ từ lem ra, dần dần trở nên đậm màu, dần dần trở nên u tối hơn, anh nghiêm túc nói: “Cho nên, em dùng cách này để gạt tôi?”
“Em biết anh căm hận cách làm này, cũng biết bệnh của Tô Hoài Giang là điều cấm kỵ trong lòng anh. Nhưng ngoài cách này ra thì em đã không còn cách nào khác! Em gạt anh như vậy, anh lại tin tưởng không chút nghi ngờ mà rời bỏ em.”
“Em vốn không biết mình chiếm vị trí nào trong lòng anh, nhưng địa vị của Cảnh Hiên trong lòng anh thì không còn gì phải nghi ngờ rồi.” Đường Tiểu Nhiên lên tiếng giải thích.
Tô Chính Kiêu chỉ im lặng cười mỉa mai. Anh vẫn cứ ngồi ở đó, nhẹ nhàng đặt tay vào trong túi quần tây rồi khẽ gõ đùi theo tiết tấu.
Đó là phản ứng theo thói quen của anh khi vui vẻ. Cơn giận khi bị lừa đã tan theo mây khói từ lâu rồi, đâu còn giận gì nữa.
Có thể nghe được cô nói ra lời này đúng là không dễ dàng gì. Ban đầu cô lừa anh cũng đủ thâm rồi!
“Anh vẫn không tin à? Hay là vẫn còn giận? Từ khi anh tỏ tình cho tới bây giờ cũng mới chỉ kiên trì được vài tháng, còn từ khi em bày tỏ với anh thì lại kiên trì được bao lâu?”
“Tám năm! Trong tám năm nay em phải chịu biết bao lửa giận cùng thiệt thòi và tổn thương, anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Nhưng anh mới chỉ nếm trải có mấy tháng mà đã cảm thấy không thể chịu nổi rồi ư?”
“Những tổn thương và ấm ức của anh so với em khi đó thì đã là gì chứ? Nếu anh muốn tiếp tục giận dỗi thì cứ việc giận đi. Nếu vậy chỉ có thể chứng minh rằng anh không xứng để em yêu tiếp.” Đường Tiểu Nhiên nhìn anh chằm chằm rồi nói.
Đôi mắt Tô Chính Kiêu thoáng động, đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Đường Tiểu Nhiên thấy vậy, trái tim hoàn toàn nguội lạnh. Tám năm so với mấy tháng, mới bị lừa dối và tổn thương một chút như vậy thì đã là gì?