Chương 1743
Tuy nói lần này là do cô tự tạo nghiệt, lấy đá đập chân mình. Lừa gạt anh là lỗi của cô, nhưng phản ứng của anh lại khiến cô cảm thấy…
Tô Chính Kiêu vừa bước chân trước ra khỏi phòng bệnh thì lại đột nhiên dừng lại: “Tối nay tôi ở nhà họ Tô, ngày mai rời đi, bay chuyến hai giờ…”
Sau đó, cửa phòng bệnh được đóng lại, khi anh rẽ vào khúc cua trên hành lang của bệnh viện.
Dáng vẻ nghiêm túc của Tô Chính Kiêu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mừng rỡ và kích động, mặt mày vui sướng.
Bước chân cứ như đang bay, hai tay không ngừng siết chặt, mặt mày hớn hở.
“Chậc chậc, được đấy, quả nhiên trúng phóc, thầy bói nói hoa đào của mình nở rộ, hoàn toàn chính xác…”
Trong phòng bệnh, Đường Tiểu Nhiên lại nguội lạnh với phản ứng của anh. Cảnh Hiên đi vào, sốt sắng hỏi han tình hình thế nào, cô không trả lời.
Cậu bé lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, sao cả ba lẫn mẹ lại khó giải quyết thế này!
Thân Nhã cũng gọi điện tới hỏi thăm tình hình.
Cô nói thật hết ra, bao gồm cả câu cuối cùng mà Tô Chính Kiêu đã nói trước khi rời đi.
Thân Nhã suy nghĩ, nói: “Ngốc! Tô Chính Kiêu để lại câu nói đó là có dụng ý đấy. Ý của anh ấy là hai giờ ngày mai anh ấy rời đi, kêu em đi ngăn anh ấy, ngăn anh ấy ở lại.”
Suy ngẫm một chút, Đường Tiểu Nhiên nghĩ cũng đúng.
Cúp điện thoại, sự lạnh lẽo và khóc chịu trong lòng cô lập tức biến mất, chỉ tức giận hừ lạnh.
Cô bị uất ức suốt tám năm, anh mới bị mấy tháng. Cơn tức trong lòng cô vốn đã không tiêu tan, giờ còn bảo cô phải đuổi theo anh tới sân bay, tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Cho đường xuống nước còn không xuống, đừng có mà được nước lần tới!
Anh tưởng rằng cô vẫn còn là Đường Tiểu Nhiên của ngày trước sao?
Hơn nữa, giữ anh lại cũng không phải là muốn tiếp tục duyên cũ, mà vì cô đã không thể chăm sóc cho Cảnh Hiên được nữa.
Cho dù ngày mai anh muốn đi, cô cũng sẽ không ngăn cản.
Cô sẽ nói ra sự thật về bệnh tình của mình, giao Cảnh Hiên lại cho anh, trút bỏ những nỗi lo lắng của mình.
Tối đó, Tô Chính Kiêu gọi điện thoại cho Hoắc Đình Phong, hẹn anh buổi tối cùng đi uống rượu.
Chín giờ tối, Hoắc Đình Phong còn chưa tới nhưng Tô Chính Kiêu đã đến rồi. Trước mặt anh bày rất nhiều rượu, bờ môi mỏng cứ tủm tỉm cười, như tắm mình trong gió xuân, vô cùng vui vẻ, bộ dạng vui sướng như sắp cong đuôi lên tới nơi, y như một con chó Pug. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Sao hôm nay vui thế?” Thân hình cao to của Hoắc Đình Phong khẽ động, cứ thế ngồi xuống đối diện anh.
“Tất nhiên là…” Tô Chính Kiêu híp đôi mắt hẹp dài, rót rượu ra, ý cười trên khóe miệng vẫn không dứt, giống hệt như một kẻ ngu si.
“Nói rõ đi.”
Hoắc Đình Phong vừa nói vừa nâng ly rượu lên, chậm rãi lắc lắc, rượu vang trong ly tạo thành từng vòng sóng dập dềnh.
“Hôm nay cô ấy nói với tôi, nói rằng, Cảnh Hiên không thể không có ba.”