CHƯƠNG 2252
“Thế được rồi, tôi hỏi anh, vì sao anh lại có hứng thú với tôi?” Hạ Nhiên cũng không phải là kiểu phụ nữ làm mình làm mẩy. Nghe thấy lời anh nói, cô mấp máy môi, thẳng lưng, ưỡn bộ ng ực cao vút lên: “Chẳng lẽ là có hứng thú với ngực của tôi?”
Động tác của cô có biên độ khác nhau, lắc lư như vậy, trước ngực cũng bị lắc tạo thành đường cong tuyệt đẹp, dường như có thể hút hồn ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào.
Thẩm Trạch Hy cảm thấy khô nóng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, tầm mắt chuyển động liên tục theo độ cong.
Khốn kiếp! Cô cảnh sát này trở nên quyến rũ như vậy từ khi nào thế? Ngay đến cả động tác phóng đáng, to gan như vậy mà cũng làm ra được!
“Nhìn đi, bây giờ có phải thừa nhận rồi hay không?” Hạ Nhiên nhìn chằm chằm anh, giễu cợt hỏi ngược lại.
“Tôi thừa nhận khi nào? Em có đánh giá cao bộ ng ực của mình quá không? Biết bao phụ nữ có ngực to và đẹp hơn em, em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi bị ngực em thu hút?” Anh cũng hỏi vặn lại.
Hạ Nhiên nhún vai: “Không phải tôi dựa vào cái gì cho rằng như vậy, mà là tôi cho rằng, trên người tôi từ đầu đến cuối cũng chỉ có một ưu điểm nhưng cũng không được coi là ưu điểm này mới có thể thu hút được anh.”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cau mày, đáp trả cô một câu: “Em đúng là coi nhẹ bản thân mình mà!”
“Thật ra không phải tôi coi nhẹ bản thân mình, ngược lại tôi rất coi trọng chính mình, cho nên tôi hiểu rõ, người giống như tôi không xứng với anh. Ngoại hình hay tâm hồn cũng đều không cùng một đẳng cấp. Tổng Giám đốc Thẩm rảnh rỗi, nhưng tôi rất bận, không có nhiều thời gian rảnh để chơi game này với anh.” Cô nói vô cùng rõ ràng.
“Tôi cũng không có nhiều thời gian chơi game với em. Giống như em nói, với điều kiện như tôi, biết bao cô gái sẽ vồ vập lao đến. Nếu tôi thật sự muốn chơi đùa, cần gì phải tìm em?”
Hạ Nhiên mím môi, im lặng, không lên tiếng.
Xe vẫn chạy về phía trước, một lát sau, cô mới nói: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Ăn tối.” Anh bật xi nhan, quay xe.
“Tôi muốn về nhà ăn cơm, bây giờ lập tức cho tôi xuống xe.”
Sao Thẩm Trạch Hy có thể nghe lời cô, anh vẫn mặc kệ lái xe, cuối cùng đỗ xe bên ngoài một cánh rừng gần ngoại ô.
Bên trong là Nông Gia Lạc, đồ ăn nơi này làm ra không khác gì ở nhà cả. Mùi vị rất thơm ngon, thật sự rất ngon, nhưng Hạ Nhiên lại không muốn ăn chút nào.
Đây là bữa cơm đầu tiên hai người ăn mà lại im lặng như vậy.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trạch Hy nói: “Em suy nghĩ về những lời tôi nói, sau đó cho tôi câu trả lời. Tôi cảm thấy hai chúng ta ở bên nhau thật sự rất ổn.”
Cô không nói gì.
“Nam chưa vợ, gái chưa chồng, bởi vì có tình cảm nên mới phát triển hơn, tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, em có thể khẳng định, mình không có chút tình cảm nào với tôi không?” Thẩm Trạch Hy lười biếng, dựa người lên ghế phía sau: “Đừng nói dối, nếu không sẽ trở thành pinocchio đấy.”
Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh.
Ngược lại, Thẩm Trạch Hy thấy vậy bèn không quá trớn, không cưỡng ép cô nữa, mà chỉ đợi cô ăn được kha khá rồi, bảo cô lên xe, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Trên đường lái xe, không bao lâu sau, Thẩm Trạch Hy lại cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi hoa mắt, khó chịu, nên lập tức dừng xe lại: “Em lái đi, tôi nghỉ ngơi một lúc.”