CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2253

Hạ Nhiên cũng thấy sắc mặt anh rất khó coi, trắng bệch, lập tức không nhiều lời, chỉ hỏi anh lái xe đến đâu rồi hỏi địa chỉ chung cư anh.

Cô nhập vào bản đồ dẫn đường, lái xe đi tiếp, nơi cô đến không phải là nhà họ Thẩm, mà là một chung cư nằm ở trung tâm thành phố.

Cả người mềm nhũn, trán đổ mồ hôi, không một chút sức lực, Thẩm Trạch Hy hiếm khi bị trúng gió.

Hạ Nhiên đỗ xong xe, dùng hết sức dìu Thẩm Trạch Hy lên tầng trên. Đứng trước cửa nhà, muốn mở ra, nhưng cô lại không cử động được.

“Chìa khóa trong túi áo…” Hơi thở phả ra từ mũi, nóng bỏng như nước sôi.

Hạ Nhiên cúi đầu, nhìn vào túi áo âu của anh, mím môi, không động đậy.

Nhưng Thẩm Trạch Hy đã nóng nảy hơn, tùy ý kéo loạn cà vạt ở cố áo, nói: “Em yên tâm, em trai tôi không dài như vậy…”

Hạ Nhiên: “…”

Cô thò tay luồn vào túi áo âu của anh, vải mềm mại, tiếp xúc rất tốt, chỉ có điều, anh lại không mặc quần thu!

Cô sờ như vậy, còn chưa sờ thấy chìa khóa, kết quả lòng bàn tay lại cách một lớp vải mỏng, chạm vào chân anh.

Bắp đùi nóng như lửa, lòng bàn tay cô run lên, đồng thời, cơ thể cô cũng run theo, ngay sau đó trở nên căng thẳng, cứng ngắc một cách kỳ lạ.

“Sao anh lại không mặc quần thu!” Cô nghiến răng, tay tiếp tục thò xuống dưới, sờ chìa khóa.

Cảm giác sờ mó, chọc ghẹo như vậy khiến cơ thể vốn đang mẫn cảm của Thẩm Trạch Hy cũng không nhịn được, quần âu nhanh chóng dựng lên một chiếc lều, anh cũng nghiến răng theo: “Em nhìn thấy người đàn ông nào mặc quần thu chưa? Tổn hại vẻ đẹp trai và phong thái của đàn ông!”

Hạ Nhiên mặc kệ anh, nhưng vẫn cúi đầu, sau đó ngọn lửa nóng rực nhanh chóng lan từ cần cổ lên trán: “Không phải anh nói, em trai anh không dài à?”

“Em cứ vờn tôi như vậy, nó có thể không dài được à? Nếu nó thật sự không dài, thế thì tôi không phải là bất thường, mà là không có năng lực!”

“Cút!”

Vứt người đàn ông nặng như con heo lên, Hạ Nhiên vừa mệt vừa khát, đứng bên cạnh máy nước ngọt, rót một cốc, rồi tu ừng ực.

Sau khi giọng nói trở lại bình thường, cô đắp chăn cho Thẩm Trạch Hy, cho anh uống thuốc, sau đó chọc vào trán anh: “Có biết vì sao anh đổ bệnh không? Là vì trêu ghẹo tôi đấy, vì thế rất đúng với câu nói xưa: Những người xấu xa luôn luôn không có kết cục tốt đẹp, hiểu chưa hả?”

“Đừng đắc ý ở đây nữa, đợi tôi khỏe lại rồi sẽ cho em thấy!” Lúc này, Thẩm Trạch Hy thật sự không còn chút sức lực chống đỡ nào cả.

Hạ Nhiên không quan tâm, đứng dậy, muốn rời đi.

Thẩm Trạch Hy lại nói “đợi đã”, sau đó ném một chùm chìa khóa cho cô: “Muộn quá rồi, chỗ này không dễ bắt xe, em lái xe của tôi về đi.”

“Không cần, tôi có thể bắt được xe.”

“Lái xe an toàn, bắt xe không an toàn, em cầm lấy chìa khóa!” Thái độ của anh vô cùng kiên quyết.

“Anh nên chăm sóc tốt cho mình trước đi, dù có không an toàn, thì ba người đàn ông, hay thậm chí mười người, cũng chưa chắc đã là đối thủ của tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi