Người Thẩm Hải Băng lạnh tới phát run, nhưng phần nhiều là chật vật và lúng túng, lại nghe mấy lời của Diệp Giai Nhi, cô ta cuối cùng cũng lạnh lùng nhìn cô, trong lòng hận cô không thôi.
Mới đầu, hai người đàn ông còn nghe rất đã tai, nhưng sau đó dần mất đi hứng thú, trực tiếp đẩy Diệp Giai Nhi qua một bên, không có thời gian lại nghe cô xả giận.
Dưới chân trơn trượt, Diệp Giai Nhi suýt ngã ra đất, mà lúc này Thẩm Hải Băng đã bị hai đàn ông đè ra đất.
Dưới lưng là tảng đá lạnh lẽo, mặt Thẩm Hải Băng tái nhợt không còn giọt máu, giọng nói cũng không êm tai như ngày thường, mà mang theo sự bất lực và tuyệt vọng: “Hoài Dương, cứu tôi, Hoài Dương…”
Hành động của hai người đàn ông rất thô bạo, mục đích của bọn họ chỉ là vì phát tiết oán hận trong lòng mà thôi, giơ tay, trực tiếp kéo quần Thẩm Hải Băng xuống.
Thẩm Hải Băng lớn tiếng thét, không ngừng giãy giụa, bởi vì la hét, tiếng cũng khàn đi.
Lúc này Diệp Giai Nhi cũng vô cùng bối rối và hoảng loạn, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ có thể làm vũ khí.
Nhưng nhìn xung quanh không có gì cả ngay cả nhánh cây cũng không có, cô gấp như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, tình cảnh của Thẩm Hải Băng, làm cô không kiềm được mà run rẩy.
“Mẹ nó! Cậu lại đây, kéo chân của cô ta ra cho tôi, kéo được bao nhiêu cứ kéo, ông đây hôm nay không tin , chúng ta từng người lên làm, lại không thể cưỡng chết tình nhân của Thẩm Hoài Dương!”
Người đàn ông còn lại đáp lời, đi qua, hai tay dùng sức, tách chân vẫn luôn khép chặt của Thẩm Hải Băng ra….
Vẻ mặt Thẩm Hải Băng tái nhợt , tóc tai bị mưa làm ướt nhẹp, cô ta lạnh, hoảng sợ, người run rẩy như chiếc lá lung lay trong gió.
Hành động của hai người đàn ông lúc này cũng điên cuồng lên, giống như là mất đi lý trí, đem oán hận với Thẩm Hoài Dương toàn bộ xả ra trên người Thẩm Hải Băng.
“Đủ rồi!” Diệp Giai Nhi lớn tiếng nói, rất kích động, muốn thu hút sự chú ý của họ: “Giờ ở đây tôi có chi phiếu, không phải hai người muốn sao?”
Nghe vậy, hai người đàn ông chưa kịp nói gì, Thẩm Hải Băng cũng đã tức giận, bất lực, giọng lạnh lẽo khàn khàn nói: “Không cần cô ở đây làm bộ làm tịch!”
Trong lòng cô ta vô cùng hận Diệp Giai Nhi!
Diệp Giai Nhi nhăn mày lại, nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, ít nhất, hành động lúc này của hai người họ ngừng lại.
Người đàn ông cầm dao nhìn về phía Diệp Giai Nhi, cười lạnh không cho là đúng: “Người ta đều ghét bỏ cô hư tình giả ý, cô cần gì phải bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác?”
“Đối với tôi, cũng không phải bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, chúng ta cùng lên núi, cùng gặp phải kẻ bắt cóc, cô ta gặp phải chuyện này, tôi lại không bị gì, chỉ cần là người thông minh biết quan sát đều sẽ hoài nghi tôi, cho nên, tôi làm vậy cũng không phải vì cứu cô ta, mà là vì bảo vệ chính mình, tôi cũng không vĩ đại như hai người nghĩ đâu!”
Cô hoàn toàn không biết lúc nào sẽ có người tới, trước mắt điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian, có thể kéo nhiều thêm 1 phút là 1 phút.
Hơn nữa, chỉ dựa vào cô ta mà muốn đọ sức với hai người đàn ông, đó căn bản là không thể nào, hơn nữa, lúc này cô còn mang thai bụng lớn như vậy, nếu là trước kia, cũng chỉ có chịu chết.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, hai người đàn ông hoảng hốt, vội vàng nhìn qua.
Theo tầm mắt của hai người, Diệp Giai Nhi cũng xoay người nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, cơ thể đăng căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng thả lỏng.