Tay vẫn luôn siết chặt thành đấm thả lỏng ra, mà chỗ kia đã bị móng tay bấm đến xanh tím, thình thịch, trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực cũng bình tĩnh lại.
Nhìn thân hình cao to kia, nước mặt nơi khóe mắt Thẩm Hải Băng lập tức chảy ra, cứ im lặng nhìn Thẩm Hoài Dương như vậy.
Đôi mắt thâm sâu của anh giống như phủ thêm một lớp bóng đêm thâm trầm, trong đồng tử có tơ máu đỏ rực, có cảm giác tiêu điều sau mưa bão.
Hai người đàn ông cũng cảm nhận được, nhanh chóng kéo lại cái quần đã tuột xuống đầu gối, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương.
Đồng thời, trở tay, để dao lên cổ Thẩm Hải Băng, dao rất bén, cắt vào da thịt non mềm, máu lập tức chảy ra.
“Là anh làm sai trước, do đó tất nhiên phải trả giá cho điều mình gây nên, mà cô ta, chỉ là vật hi sinh, đừng tiến lên trước nữa!”
Hai người đàn ông kéo theo Thẩm Hải Băng, từng bước một lui ra sau.
Một người đàn ông thật sự bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhưng anh ta không có lùi bước: “Hợp đồng kia của công ty là tổng giám đốc Trần kêu chúng tôi lộ ra ngoài, anh đuổi chúng tôi khỏi công ty thì thôi đi, vậy mà còn muốn đưa chúng tôi vào tù, cho nên, đây là là anh đáng đời!”
Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương âm trầm lạnh lẽo, khi nhìn qua Thẩm Hải Băng, khớp xương ở tay lại phát ra tiếng răng rắc.
Bước chân của anh không hề dừng lại, anh giống như không nghe thấy lời hai người vậy, bước nhanh về phía họ.
Khi anh đi ngang qua người cô, Diệp Giai Nhi không nhịn được dặn dò: “Cẩn thận một chút.
”
Mặt Thẩm Hoài Dương lạnh lùng, ngay cả liếc một cái cũng không thèm nhìn cô, xem cô như không khí.
Trái tim cô như bị bóp chặt, trong lòng Diệp Giai Nhi rõ ràng, mấy lời cô vừa nói ra, anh chắc chắn là đã nghe được rành mạch, một chữ không sót!
Anh hiểu lầm cô rồi phải không?
Nhưng lúc này, tình hình nguy cấp, tất nhiên không phải lúc đi giải thích, cô chỉ đành một mình nuốt hết chua xót, quan sát tình huống trước mắt.
Hai người đàn ông dù sợ anh, nhưng có thể nhìn ra, hai người đều ôm quyết tâm sẽ chết!
Động tác của Thẩm Hoài Dương nhanh, độc, chuẩn, một cước đá ra, khiến người đàn ông đang kèm Thẩm Hải Băng ngã xuống đất.
Đồng thời, bàn tay anh đỡ lấy Thẩm Hải Băng, anh nhắm mắt, cầm quần áo quấn lên cho cô ta.
Thẩm Hải Băng vẫn khóc không ngừng, còn chưa lấy lại được tinh thần từ cơn hoảng sợ, cả người đều không ngừng run rẩy.
Thẩm Hoài Dương nhếch môi, cánh tay anh ôm lấy cô ta, thanh âm dù lạnh như băng, nhưng lại có chút dịu dàng: “Không có việc gì, không phải sợ…”
Diệp Giai Nhi đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng có sự đau xót nói không nên lời, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác may mắn, may mắn anh tới đúng lúc, may mắn mấy chuyện kia còn chưa có nảy sinh!
Hai người đàn ông đứng bật dậy, trong lòng hiểu rõ, dù thế nào, chờ bọn họ chỉ có con đường chết!
Nếu đã chỉ có con đường chết này, như vậy, bọn họ tất nhiên phải kéo kẻ chết theo, dù sao, mạng này đưa ra, đã không tính lấy về rồi, sợ gì nữa?
Nhìn hai người đàn ông lao tới, cánh tay rắn chắc của Thẩm Hoài Dương di chuyển, đưa Thẩm Hải Băng tới chỗ an toàn.