Ba người đánh vào một chỗ, nhưng người đàn ông cầm dao rõ ràng là học qua teakwondo, chiêu nào chiêu nấy độc ác, hơn nữa còn ra đòn trí mạng, khó đối phó.
Còn nữa, dao trong tay anh ta cứ đâm lung tung, dưới chân lại lộ ra vô số chiêu, chiêu này tiếp chiêu kia, làm người ta không thể không cẩn thận đề phòng.
Thẩm Hải Băng đứng ở cạnh vách núi, dáng người mỏng manh run lẩy bẩy trong gió lạnh, đong đưa lay động, làm cho người ta có một loại ảo giác, giây tiếp theo, cô ta sẽ bị gió thổi ngã.
Diệp Giai Nhi bước qua, cởi áo khoác trên người qua choàng lên vai cô ta.
Ánh mắt vẫn luôn không có tiêu cự trở lại có thần, Thẩm Hải Băng dùng một tay kéo áo xuống, làm trò trước mặt Diệp Giai Nhi ném áo xuống đất.
Rất hiển nhiên, trong lòng cô ta ghi hận cô!
Hai người đứng cạnh vách núi đen, Diệp Giai Nhi nhìn hành động của cô ta, im lặng không cất lời.
Cô ta mới trải qua chuyện như vậy, tâm trạng kích động, cũng khó tránh khỏi…
Lúc người đàn ông cầm dao đánh nhau với Thẩm Hoài Dương, hai người kiềm chế lẫn nhau, một người khác bỗng dừng lại, giống như phát điên vậy, anh ta kêu to, xông về hướng Thẩm Hải Băng và Diệp Giai Nhi đang đứng bên vách núi.
Ai cũng không đoán được anh ta sẽ làm vậy, Thẩm Hải Băng bị xung lực đó va vào không ngừng lùi về sau!
Mà phía sau cô ta là vách núi, bị đụng như vậy người cô ta không ngừng lui ra sau, nếu lại lùi thêm hai bước, tất nhiên sẽ rơi xuống vách núi đen!
Diệp Giai Nhi nhìn thấy cảnh này, đồng tử co lại, đang chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở cô ta, chưa kịp nói, bả vai đã bị đụng mạnh vào, đau đớn ập tới, khuôn mặt trong nháy mắt tái đi.
Ngay sau đó, tay của người đàn ông đặt trên vai cô, lại dùng sức, người cô lùi về sau, đến khi chân bước hổng, đó là vách núi đen.
Mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt không còn giọt máu, lưng chảy mồ hôi lạnh, lỗ chân lông mở ra, không kiềm chế được mà sợ phát run.
Trong lúc rơi xuống, cô nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy một chỗ nhô ra ở vách núi, lúc này, người cô dù lắc lư giữa không trung, nhưng cuối cùng may không ngã xuống.
Chậm rãi ổn định thân mình rồi, cô không cúi đầu, chân dựa vào cảm giác trèo lên, mãi đến khi giẫm vào một chỗ hõm, cô vẫn không ngừng thở hổn hển, trái tim như muốn nhảy khỏi ngực.
Diệp Giai Nhi hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn xuống dưới chân, bởi vì, cô vốn sợ độ cao, có thể làm đến mức này, đã dùng hết sự dũng cảm và dũng khí của mình.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng thét chói tai, cô ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Hải Băng cũng rơi từ trên xuống.
Theo bản năng Diệp Giai Nhi cắn răng, một bàn tay bám vào vách đá, một tay khác nhanh chóng nắm lấy cổ tay Thẩm Hải Băng.
May mắn, cổ ta Thẩm Hải Băng mảnh khảnh, cô có thể nắm bằng một tay, nếu không…
Nhưng mà vốn dĩ cô dùng hai tay mới giữ ổn thân mình, lúc này lại có thêm Thẩm Hải Băng, hơn nữa còn là một tay, thì càng thêm cố hết sức và khó khăn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng.
Nhưng mà, sau khi Thẩm Hải Băng nhìn thấy Diệp Giai Nhi, tất cả uất ức và nỗi hận trong lòng cô ta đều bộc phát: “Buông tay! Tôi không cần cô cứu!”
Diệp Giai Nhi không nói chuyện, cô vẫn cắn chặt răng, thậm chí môi cũng cắn chảy máu, dùng hết sức chống đỡ!
Chỉ cần lên tiếng, người sẽ thả lỏng, một khi thả lỏng, sẽ không thể lại chống đỡ!