CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 476

Đi vào trong đại sảnh khách sạn, anh đi thẳng đến quầy lễ tân, hai nhân viên lễ tân khách sạn đang cười cười nói nói, không chú ý tới anh.

Ngón tay cong lại, nhẹ nhàng vỗ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lãnh, trên gương mặt Thẩm Hoài Dương là biểu cảm mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Số phòng của Diệp Giai Nhi là bao nhiêu?”

Theo bản năng, nhân viên lễ tân không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lời: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin liên quan đến khách hàng.”

“Gọi điện thoại cho quản lý.” Âm thanh gõ mặt bằng của Thẩm Hoài Dương lại nặng hơn.

Lúc này, hai lễ tân mới ngẩng đầu lên, đợi sau khi nhìn thấy người đến đây thì giật mình lên tiếng: “Anh… anh… anh Thẩm.”

Thẩm Hoài Dương nghe thấy giọng nói của cô có điểm khác thường, lông mày hơi nhíu lại, khẽ động đôi môi mỏng: “Cô với Huyên Huyên đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện…”

Lông mày nhíu chặt, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cũng tối hơn: “Tại sao lại ở bệnh viện?”

“Huyên… Huyên Huyên… bị xe đụng… bây giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu…”

Mím chặt môi, sắc mặt Thẩm Hoài Dương thay đổi, đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên lo lắng, con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay và các khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy cái điện thoại, trái tim vẫn luôn luôn bình tĩnh không dao động lúc này lại mất đi trật tự, nó đập rất nhanh, giống như là bị người ta nắm chặt: “Bệnh viện nào.”

“Bệnh viện thành phố.”

Điện thoại lập tức bị cúp máy, Thẩm Hoài Dương nhấc chân nhanh chóng chạy ra bên ngoài khách sạn, mang theo một cơn gió lạnh.

Nhân viên lễ tân vẫn còn đang ngây ngốc, vẫn luôn nhìn thấy anh Thẩm từ xa, cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới là có thể nhìn thấy anh gần như thế, thật sự rất đẹp trai, còn có sức quyến rũ.

Cúp điện thoại, đôi môi Diệp Giai Nhi vẫn còn đang run rẩy, Thẩm Hoài Dương là ba ruột của Huyên Huyên, anh có quyền lợi biết chuyện này.

Lúc này, cô chỉ muốn Huyên Huyên lành lặn đứng trước mặt cô nghịch ngợm gây chuyện.

Cô không thể tưởng tượng được một giây trước Huyên Huyên vẫn còn đứng bên cạnh cô đòi ăn sữa chua, một giây sau lại nằm ở trên giường, trên người thì đầy máu.

Bé còn nhỏ như vậy, chỉ mới có ba tuổi, nếu như có thể, cô hi vọng người nằm dưới đất là cô đến nhường nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi