CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 477

Chỉ trôi qua một lúc là Thẩm Hoài Dương đã chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, khóe mắt vừa liếc qua liền nhìn thấy bóng người tinh tế đang ngồi trên ghế dài.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên: “Huyên Huyên bị tai nạn giao thông, lúc này vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, vẫn còn chưa ra.”

“Ừm.” Đáp nhẹ một tiếng, Thẩm Hoài Dương gọi điện thoại, giọng nói nặng nề, cảm thấy yết hầu khô khốc, cho người gọi toàn bộ bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố S đến đây, nhất định phải nhanh chóng.

Sau đó, anh đi đến phía trước ghế dài, ánh mắt u ám rơi trên người cô, liếc nhìn cô.

Gương mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt chưa từng có, cả người đều đang phát run, hơn nữa còn cứng còng, không nói chuyện, không ngẩng đầu, cứ duy trì một tư thế như thế.

Trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng và mềm mại Thẩm Hoài Dương ngồi xổm xuống ôm cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong cổ: “Huyên Huyên sẽ không có việc gì đâu.”

Cảm giác ấm áp ập tới, dường như cô bắt được một ván gỗ khi đang tuyệt vọng trôi dạt giữa đại dương mênh mông, hai tay nắm chặt lấy mảnh vải trước ngực anh: “Nhưng mà con bé vẫn còn chưa ra.”

“Đợi đến lúc nên ra thì sẽ ra mà, con bé là con gái của Thẩm Hoài Dương tôi, không có người nào dám động vào con bé, cũng không có người nào dám cướp con bé đi.”

Giọng nói của anh rất nặng nề, dường như chìm hẳn vào bên trong, nhưng mà lại rét run như thế, mạnh đến nỗi làm cho người ta phải rùng mình.

“Tôi không nên buông tay con bé ra, tôi nên nắm lấy tay của con bé, phải nhìn con bé thật cẩn thận, đều là tại tôi, đều là do tôi.”

Lúc này, dường như cô đã tìm được chỗ phát tiết, nước mắt đọng lại trong hốc mắt liền chảy ào ào, cũng không thể kiềm chế được nữa.

Từ nhỏ đến lớn, số lần mà cô có thể đếm bằng đầu ngón tay của một bàn tay, lúc này cảm giác bi thương như nước biển cuồn cuộn thiêu hủy cô, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa.

“Không phải là lỗi của cô, Huyên Huyên sẽ không có việc gì đâu, tin tưởng tôi.” Bàn tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, Thẩm Hoài Dương an ủi cô, ánh mắt căng cứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

“Còn có Điền Quốc Gia vì cứu Huyên Huyên, lúc này cậu ấy cũng đang nằm trong phòng cấp cứu.”

Lúc này, bác sĩ trưởng cũng chạy tới, Thẩm Hoài Dương chia bác sĩ có quyền uy ra thành hai nhóm, một nhóm cứu chữa cho Huyên Huyên, còn một nhóm khác thì cứu chữa cho Điền Quốc Gia.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá nói đứa nhỏ mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu. Anh buông Diệp Giai Nhi ra, Thẩm Hoài Dương nói: “Tôi là ba của con bé, cứ lấy máu của tôi.”

Mà nhóm máu của hai người vừa lúc đều là nhóm máu A, y tá dự định lấy 400ml, Thẩm Hoài Dương kêu lấy 1000 ml.

Y tá không chịu, lượng máu tối đa được quy định là 800 ml.

Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, giọng nói trở nên hung dữ: “Đừng có để tôi phải nói tới lần thứ hai, làm chậm trễ thời gian cô sẽ phải gánh toàn bộ hậu quả của sự việc cho tôi.”

Cơ thể run lên, y tá không dám lên tiếng, lập tức cúi đầu xuống rút máu, mãi cho đến khi rút được 1000 ml rồi thì mới dừng lại.

Biểu cảm không có thay đổi, Thẩm Hoài Dương hạ ống tay áo màu đen xuống, nói với y tá: “Cố gắng chữa trị cho Điền Quốc Gia giúp tôi, cho dù có cần cái gì đi nữa, hay là xảy ra tình huống gì đi nữa thì cũng phải lập tức thông báo cho tôi.”

Thẩm Hoài Dương không muốn phải nợ ơn người khác.

Nhất là Điền Quốc Gia bởi vì Huyên Huyên mà bị thương, cho nên anh sẽ cố gắng dốc hết toàn lực.

Thấy anh đi tới, Diệp Giai Nhi với sắc mặt tái nhợt nhưng mà lại vô cùng bình tĩnh, hai tay vịn chỗ ngồi đứng dậy: “Có cần lấy máu nữa không, tôi cũng là nhóm máu A.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi