CHƯƠNG 636
Rốt cuộc, cô cũng nhịn không được mà hét lên một tiếng Điền Quốc Gia anh cứ đứng ở đó luyên thuyên mãi, làm sao em có thể tiểu ra được, anh đi vào trong phòng khách đi, đừng có đứng ở bên ngoài nữa.”
Đợi đến lúc ở bên ngoài yên tĩnh rồi, cô mới bắt đầu thử, một phút sau, nhìn thấy trên que thử thai xuất hiện 2 vạch, đồng thời giấy thử thai cũng vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là đã mang thai.
Tay trái giật mình che miệng, Diệp Giai Nhi gần như là không dám tin tưởng, trong lòng vô cùng kích động khó nói thành lời, vậy mà thật sự mang thai rồi.
Đi vào trong phòng khách, người đàn ông còn gấp gáp hơn cô, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của cô, anh vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
Không nói chuyện, cô trực tiếp đưa que thử thai cho Thẩm Hoài Dương, đôi mắt buông lỏng, sau đó híp lại, anh đứng dậy ôm cô vào trong ngực rồi không ngừng xoay tròn ở trong phòng khách, tinh thần vui vẻ, thỏa mãn, vui sướng, kích động đang dâng trào trong lồng ngực, tay chân cũng đang bừng bừng sức mạnh.
Bị xoay tròn có hơi choáng, Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ cánh tay anh, muốn anh dừng lại, trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương đều là biểu cảm vui mừng: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”
“Được.” Tay chạm vào bụng, cô đáp lời, đôi mắt sáng rỡ, tâm trạng vui vẻ, thật là tốt quá đi.
Thẩm Hoài Dương ôm cô ngồi ở trên ghế sofa, độ cong nhẹ nhàng trên đôi môi vẫn còn chưa biến mất, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Huyên Huyên làm nũng muốn ngồi lên bụng của Diệp Giai Nhi, dọa anh vội vàng ôm bé ra, liền phổ cập kiến thức cho bé: “Sau này không thể ngồi ở trên bụng của mẹ nữa, có biết chưa?”
“Tại sao lại không thể ngồi, trước kia có thể ngồi mà.” Huyên Huyên chun chun mũi, vẫn còn đang ăn kem, cái miệng nhỏ đều là kem bơ.
“Trong bụng mẹ có một em bé nhỏ, con sẽ làm em bé nhỏ bị ép lại đó, có biết chưa nào?”
“Wow.” Hai mắt của Huyên Huyên phát sáng, nhảy nhót vui vẻ, nghĩ đến cái gì đó, cô bé quay người lại nhìn Diệp Giai Nhi, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, em bé nhỏ là em trai hay là em gái vậy?”
Cô cứ nói: “Bây giờ còn chưa biết đâu, phải qua một khoảng thời gian nữa thì mới có thể nhìn ra.”
Cái lưỡi hồng hồng liếm liếm cánh môi, Huyên Huyên cười lên khanh khách: “Em gái hay là em trai thì con đều thích hết, mẹ mau sinh em bé ra đi, để con dẫn em ấy đi mua kẹo ăn, con có nhiều tiền lắm, con có thể mua đồ chơi cho em ấy.”
“Coi coi con bẩn chưa kìa, trên người đều là cát thôi, đi tắm nhanh lên đây, sau đó đi lên giường ngủ.” Diệp Giai Nhi ôm cô bé đi vào trong phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Huyên Huyên nằm ở trên giường rồi chìm vào giấc ngủ, cái mông nhỏ vểnh lên cao cao, khóe miệng còn đang chảy nước miếng.
Thẩm Hoài Dương thì đi xử lấy tài liệu, còn chưa buồn ngủ, Diệp Giai Nhi mở máy vi tính mà anh mang theo ở bên người, mở giao diện ra, đánh một dòng chữ… sau khi mang thai, có thể hiến tủy được không?
Trang web xuất hiện, cô nhìn cẩn thận từng dòng một, sợ là sẽ bỏ sót cái gì đó.
Nhưng mà kết quả xuất hiện đều là không thể hiến tủy, trừ phi phá bỏ đứa nhỏ, sau đó mới có thể hiến tủy, nếu không thì không có cách nào hết.
Các kết quả mà cô tìm được đều giống như nhau, đều không có cách nào hiến tủy.
Cô ngồi ở đó, trong lòng run rẩy, xuất thần, màn hình vẫn còn đang lóe sáng, cô cứ thẫn thờ ngồi ở đó.
Đọc những dòng chữ trên máy vi tính, từng câu từng chữ vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu cô, tất cả mọi chuyện lại đến một cách trùng hợp như thế.
Mang thai cấy ghép tủy, làm sao có thể hỗn loạn như vậy?