CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Trần Diễm An nhìn lối ăn mặc của Lâm Nam Kiều và Thân Nhã thì không khỏi lắc đầu.

Lúc Lâm Nam Kiều uống cà phê xong chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ba người họ, bước chân bỗng dừng lại, tươi cười đi tới chào hỏi.

Diệp Giai Nhi và Thân Nhã thì không đếm xỉa tới, còn Trần Diễm An thì lại nói: “Bây giờ càng ngày càng học được cách quyến rũ đàn ông rồi nhỉ?”

Lâm Nam Kiều mỉm cười rất tự nhiên, không có một chút tức giận: “Đàn chị Trần vẫn xinh đẹp rạng ngời như xưa.”

“Tất nhiên, không xinh đẹp rạng ngời thì làm sao có thể đánh bại cái thứ như cô được?” Trần Diễm An cười híp mắt, vén lọn tóc qua tai, trông vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt như có như không quét qua người Thân Nhã, Lâm Nam Kiều vẫn cười tủm tỉm: “Đàn chị về sau nhé, tôi đi trước.”

Trần Vu Nhất lâu nay không đến tìm Lâm Nam Kiều nhưng cô ta cũng không quá lo lắng. Cô ta là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, lúc nào nên làm gì…

“Ôi chao, da mặt cũng dày nhỉ, đâm một cây kim dài như vậy nhưng lại không chảy ra một giọt máu nào! Da heo hình như cũng không dày như vậy đâu.”

Trần Diễm An mỉm cười càng thêm xinh đẹp, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút căm hận nghiến răng nghiến lợi.

“Nhìn cái mông cô ta lắc qua lắc lại kìa, bà đây thật muốn đạp cho một phát, làm trò trước mặt ai thế!”

Diệp Giai Nhi nghe xong thì không khỏi giật giật lông mày, cô ấy khác hẳn người thường, mắng người rất lợi hại.

Thân Nhã đã uống một cốc nước ấm, nhưng vẫn cảm thấy khát, vì vậy cô ấy lại kêu thêm một ly khác.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, phía trước là phòng làm việc, phía sau là một thế giới hoàn toàn khác.

Cửa sổ kính trong suốt sát đất rất lớn, cả căn phòng đều là gam màu lạnh, đen và trắng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đó là căn phòng của đàn ông. Giữa căn phòng có một chiếc giường lớn, bên trên là ga trải giường màu bạc trông rất lạnh lẽo.

Người đàn ông đẹp trai đang nằm trên đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khuôn ngực của anh đang phập phồng lên xuống, hơi thở nóng bỏng đến dọa người, mà bên cạnh người đàn ông còn có thêm một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia lại đang trần truồng.

Cánh tay mảnh mai của cô ta đang ôm lấy eo người đàn ông, cô ta rúc vào ngực anh như một đứa trẻ sơ sinh, đang không ngừng hít lấy mùi hương của anh.

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, thoang thoảng mùi thuốc lá, sau đó là mùi sữa tắm tươi mát.

Hai tiếng sau khi uống xong chén canh cá, anh đã hôn mê như dự đoán.

Có nhiều nguyên liệu trong món canh cá, hơn nữa không chỉ có một loại…

Ánh mắt Thẩm Hải Băng dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của anh, đôi mắt có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất mỏng.

Anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng thấy, sự lịch lãm toát ra từ trên người anh, không một người nào có thể bì được.

Cô ta không thể chịu đựng được việc anh và Diệp Giai Nhi thân mật ở bên nhau, nếu không được điều trị kịp thời, cô ta sẽ đau đớn khó thở mà chết.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Hoài Dương mở mắt ra, nhưng trong mắt lại đỏ rực, hơi thở phun ra nóng đến mức có thể làm phỏng con người ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi