CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 726

Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm phải Thẩm Hải Băng, sự ngạc nhiên thoáng lóe lên trong mắt anh, anh rõ ràng không rõ tình hình trước mắt.

Ngay sau đó, ngọn lửa bùng cháy và bốc lên cuồn cuộn trong cơ thể anh.

Cơ thể nóng bừng, Thẩm Hoài Dương giơ tay xé toạc chiếc áo sơ mi trên người mình ra.

“Chuyện này là sao?” Anh mở miệng, giọng anh rất khàn.

Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm anh không nói gì, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.

Anh vứt quần áo rơi bên cạnh cho cô ta, sau đó bật điều hòa trong phòng lên.

Trời đã sang thu, bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng anh lại vặn nhiệt độ xuống 16 độ, trong phút chốc nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống.

Nhưng Thẩm Hoài Dương đã đánh giá thấp luồng nhiệt đang hừng hực trong người kia.

Yết hầu chuyển động, mắt Thẩm Hoài Dương đã đỏ ngầu, anh biết mọi chuyện không đơn giản, nên anh quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng: “Cô đã cho cái gì vào canh cá?”

Bọc mình trong một chiếc chăn mỏng, Thẩm Hải Băng không nói một lời đi đến trước mặt anh, sau đó cởi bỏ chiếc chăn mỏng, để lộ ra thân hình nữ tính đầy gợi cảm, cô ta vòng tay ôm ngực: “Thế này có thoải mái hơn không?”

Thẩm Hoài Dương không nhìn cô ta, hai mắt anh nheo lại, lập tức dời tầm mắt, trong canh cá rốt cuộc có bỏ thứ gì, lúc này không cần nói cũng biết.

“Tôi chưa từng nghĩ rằng cô lại là loại phụ nữ như vậy, Thẩm Hải Băng mà tôi biết không phải là loại phụ nữ như vậy, cô làm cho tôi cảm thấy rất xa lạ…”

Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng tắm, bồn tắm đã đổ đầy nước lạnh, anh không cởi áo sơ mi và quần tay, mà cứ để y vậy bước vào bồn tắm.

Nước rất lạnh, nhưng Thẩm Hoài Dương hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, điều duy nhất anh cảm nhận được vào lúc này là rất nóng, anh đang vùng vẫy như một con thú bị mắc kẹt.

Luồng nhiệt trong bụng đang dâng trào, càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng dày vò anh, tia máu trong mắt ngày càng dày, dày đặc như một khối máu không thể hòa tan, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Thẩm Hải Băng nghiến răng, cô ta nín thở đi tới, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Hoài Dương, cậu có làm như vậy cũng vô dụng.”

Con ngươi chợt đảo qua, ánh mắt sắc bén giống như mũi tên sắc bén đâm xuyên qua người, giọng nói của anh đã không còn chút độ ấm: “Thẩm Hải Băng, cô có biết cảm giác của tôi đối với cô lúc này là gì không?”

Cô ta không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, nhưng cô ta đã nhận được câu trả lời từ ánh mắt anh, là ghê tởm!

Cơ thể Thẩm Hải Băng bỗng run lên, anh chưa từng nhìn cô ta như vậy, đây là lần đầu tiên!

“Ghê tởm…” Hai chữ lạnh lùng bật ra khỏi đôi môi, lạnh lẽo như mùa đông giá rét.

Ghê tởm, cơ thể Thẩm Hải Băng càng run rẩy hơn, đôi mắt trở nên ướt át, nước mắt dần dần chảy xuống khóe mắt.

Nhưng Thẩm Hoài Dương không nhìn cô ta nữa, cũng không quét mắt nhìn cô ta lần nào nữa.

Là vì anh không muốn nhìn hay là ghét bỏ nhìn cô ta, hoặc có thể là vì anh chê cô ta quá ghê tởm, nhìn thêm một lần sẽ bẩn mắt anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi