CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 748

Hai má cô gái ửng đỏ, hai mắt long lanh, lắc đầu: “Không đau.”

Nghe thấy vậy, thân hình cao lớn của anh hơi ngồi xổm xuống, để cô gái từ từ đứng trên mặt đất, đứng trong thang máy, di chuyển xuống dưới.

Từ đầu đến cuối, hai người không hề chào hỏi nhau, tay Diệp Giai Nhi đặt lên ngực, nhìn chằm chằm vào anh và cô gái kia, sau đó cắn chặt môi, đi về phía trước…

Đến tận khi bóng dáng kia biến mất, miệng Trần Diễm An đang há lớn vì kinh ngạc lúc này mới khép lại, khẽ đẩy vai Diệp Giai Nhi: “Hai người sao vậy?”

Vành mắt cay cay, Diệp Giai Nhi hoàn toàn hiểu được hàm ý trong câu nói kia, tự tạo nghiệp, không thể sống!

Là cô đích thân đẩy anh ra, đẩy ra từng tấc từng tấc một, mọi chuyện bây giờ trở thành cảnh tượng như thế này, cho dù hít thở là thanh kiếm sắc bén, cô cũng phải nuốt vào dù cho máu thịt lộ ra ngoài.

Ngồi trên chiếc ghế dài trong trung tâm thương mại, Diệp Giai Nhi nói cho Trần Diễm An biết tất cả mọi chuyện.

“Giai Nhi, từ trước đến nay tớ không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng hôm nay tớ phải nói, Thẩm Hoài Dương đối xử với cậu không có gì phải nói, nếu như thật sự bỏ lỡ anh ấy, sợ là sau này cậu sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai có thể đối xử với cậu tốt như vậy…”

Sự chua xót trong lòng dâng lên, cô cúi đầu, ánh mắt đảo xung quanh, tay đặt trên ngực, thở hổn hển.

“Tạm thời, không nhắc đến ngoại hình và gia thế của anh ấy, chỉ dựa vào tâm ý của anh ấy dành cho cậu, sự cưng chiều dành cho cậu, cậu cảm thấy người đàn ông nào có thể cho cậu được?” Trần Diễm An lời lẽ sắc đáng, vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Diệp Giai Nhi cắn ống hút, khẽ nói ra hai chữ: “Ba tớ.”

Soạt! Trần Diễm An đánh mạnh vào lưng cô một cái: “Lửa cháy đến mông rồi, sao cậu vẫn không tim không phổi như vậy! Cậu phải nói cho tớ biết, lúc này trong lòng cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Thẩm Hoài Dương cậu không cần, tất cả phụ nữ ở thành phố S đều sẽ tranh giành để có được!”

“Tớ cần anh ấy, nhưng, tớ không thể có được anh ấy.” Một câu nói đơn giản, nhưng lại chứ đựng thêm nhiều sự chua xót, đau đớn, bất lực.

Trần Diễm An hút một ngụm đồ uống: “Tớ chỉ biết muốn hay là không muốn, còn về không có được, tớ không thể ừ bừa.”

“Cho dù là sức khỏe của mẹ tớ hay là tinh thần đều đã không còn được tốt như trước, lúc này, tớ không thể làm bà ấy kích động nữa, cậu có biết không?”

“Cậu là cô giáo, từ trước đến nay luôn rất thông minh, nhưng sao lúc này lại ngốc như vậy, ai bảo cậu kích thích mẹ cậu, cậu phải cô gắng hết sức để bà ấy thỏa hiệp, sau đó đồng ý cho hai người, hơn nữa cậu còn có Huyên Huyên, cậu cảm thấy người đàn ông nào cần cậu nữa!”

Huyên Huyên…

Nghe cô ấy nhắc đến Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi dường như nhớ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên, máu trên người đều dồn lên đỉnh đầu, sự đau đớn đang lan tỏa trong lòng dần tản đi.

Thực ra, có những lúc, có thể nghĩ thông hay không chỉ là chuyện nhất thời, giống như bầu trời vẫn luôn bị mây đen bao phủ, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một chút tia sáng.

Sự nặng nề, kiềm nén, ngột ngạt khiến cô khó thở mấy ngày qua đều đang dần tan biến, so với dáng vẻ mất hồn vừa nãy thì là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô có chút kích động, vẻ mặt sáng ngời, nhưng sau đó lại sững sờ nhìn chằm chằm về một nơi nào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi