Những vẻ mặt kia đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Diễm An, cô ấy quay người lại, xuyên qua lớp kính trong suốt, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương và cô gái kia cùng ngồi vào trong xe: “Cho dù là thay lòng đổi dạ, tốc độ cũng sẽ không thể nhanh như vậy, cậu nhìn vẻ mặt oán phụ của cậu đi, cậu thật sự quyết định từ bỏ anh ấy?”
Yếu ớt thu lại ánh mắt, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào cô ấy, ống hút bị cô cắn dẹp: “Cậu không cảm thấy hành động của cô gái kia có chút chướng mắt sao?”
“Tớ chỉ cảm thấy mùi dấm chua bốc lên đến tận trời, nhỏ mọn, cô gái kia sao lại chướng mắt cậu, ngược lại là cậu đó, nghĩ ra cách chưa?”
“Có rồi…”
Trần Diễm An tức đến mức dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào trán cô: “Tớ cảm thấy cậu là tự mình đánh mất tiết tấu! Đã nghĩ ra cách rồi tại sao còn muốn đẩy anh ấy ra, rồi đem bản thân mình hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ!”
“Vừa nghĩ ra…” Thật ra chính là đột nhiên nghĩ ra.
“Vậy hai ngày trước sao cậu không nghĩ đến?”
“Bị mẹ tớ dọa sợ, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình vô cùng đau khổ, kiềm nén, vùng vẫy, mỗi ngày đều sống không bằng chết.” Nói xong, cô lại nhìn xung quanh trung tâm thương mại, chế giễu nói: “Thực ra mua sắm thật sự rất tốt, mặc dù hoang phí, nhưng lại có thể kích thích người khác.”
“….” Trần Diễm An cười chế nhạo: “Mua sắm kích thích người khác, tớ thấy Thẩm Hoài Dương và cô gái kia đã kích thích cậu rồi đúng không?”
Ở một bên khác.
Cô gái ngồi trong xe, có chút thận trọng, dè dặt, ánh mắt nhìn trộm Thẩm Hoài Dương đang lái xe.
Lúc nãy sau khi đi xuống tầng, cô ta phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị gái xinh đẹp kia, sắc mặt rất khó coi, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được chiếc xe dường như đang trôi về phía trước.
“Anh thích chị gái kia đúng không?” Cô ta nói rất nhỏ, những đứa trẻ sống và lớn lên ở trại trẻ mồ côi luôn biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mẫn cảm hơn người bình thường.
Đột nhiên, chiếc xe dừng lại, Thẩm Hoài Dương gọi điện thoại cho trợ lý Trần, khóe miệng mấp máy, lãnh đạm nói: “Xuống xe, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
Vẻ mặt anh có chút lạnh lùng, cô gái có thể nhìn ra tâm trạng anh không được tốt, không dám nói gì, ngoan ngoãn đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Haha, nhìn thấy anh ở cùng với cô gái khác, cô có thể tỏ ra thờ ơ như vậy…
Sự giận hờn kia, sự khiêu khích kia, còn có diễn kịch, anh làm cho ai xem đây? Ngược lại còn khiến anh trở nên nực cười hơn!
Quay đầu xe lại, chiếc xe lại di chuyển, đi về hướng ngược lại…
Lần này, cô có thể bướng bỉnh với anh bao lâu, anh mỏi mắt chờ mong, muốn bắt anh rời khỏi cô, trừ khi anh chết, không thì cô chết!
Trở về nhà, đối diện với sự lạnh lẽo và vắng vẻ của ngôi nhà kia, đột nhiên anh nở nụ cười chế nhạo, không cần cô, câu này là đang lừa cô hay là đang lừa anh!
Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nhưng ở chỗ cô, cũng chỉ còn lại đại trượng phu có thể co có thể duỗi!
Nhưng, lần này anh sẽ không chủ động tìm cô nữa, anh muốn cô phải quay đầu lại, bắt cô nhận sai!
Sự không tự trọng của Thẩm Hoài Dương anh đều đã dùng trên người cô!
Trở lại bệnh viện, cô đi đến quầy lễ tân, chuẩn bị quyết toán tiền viện phí trong khoảng thời gian nay, y tá còn chưa kiểm tra sổ sách, đã nói: “Viện phí đã được đóng rồi.”