CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 945

Cô chưa bao giờ là một người giỏi nói dối, dù là trước đây hay bây giờ.

Sau một hồi suy nghĩ, Thân Nhã cắn môi nói: “Tôi quả thực có thiện cảm với anh Hoắc.”

Khóe môi mỏng lạnh lùng của Hoắc Đình Phong nhếch lên, ngũ quan trên khuôn mặt nghiêm nghị dịu đi, đôi mắt sâu dưới ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng lung linh.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy Thân Nhã đỏ mặt, tim đập mạnh, vội vàng mở miệng nói: “Người đàn ông như anh Hoắc thì chỉ cần là phụ nữ đều sẽ có thiện cảm, tôi cũng chỉ đơn thuần là có thiện cảm mà thôi.”

“Thế đã là đủ rồi…” Anh nhìn cô thật sâu: “Chúng ta cứ thuận theo cảm giác chân thật nhất từ đáy lòng đi, thử làm quen nhé, thế nào?”

Tầng ngăn cách mỏng manh chưa từng bị đâm thủng cuối cùng cũng bị anh đâm thủng, tim Thân Nhã đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng lên xuống.

“Tôi không phải người đàn ông tùy tiện. Câu nói này một khi đã nói ra khỏi miệng đại diện cho điều gì tất nhiên trong lòng tôi cũng hiểu rõ ràng. Những điều em lo lắng về tôi là hoàn toàn không cần thiết. Tôi đã ba mươi tư tuổi, không phải hai tư, không phải mười bốn. Còn về đoạn tình cảm khiến em bị ngươi tổn thương kiệt sức thì điều em nên làm là quên nó đi, mà không phải tiếp tục giữ lại trong lòng. Em còn trẻ, chỉ mới hai bảy tuổi, em không thể cô đơn trong suốt quãng đời còn lại được, chung quy vẫn sẽ có một mối quan hệ tình cảm khác. Nếu trong lòng em đã có thiện cảm với tôi thì tại sao lại không thể thử một lần với tôi?”

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong hơi trầm xuống, giọng điệu ôn hòa, nói năng từ tốn chậm chạp mà đầy tình cảm.

Mỗi lần anh hạ thấp giọng nói là như đang muốn trêu chọc trái tim cô, tim cô đập càng ngày càng nhanh, miệng đắng lưỡi khô.

“Tôi sẽ suy nghĩ, khi nào nghĩ kỹ sẽ cho anh một câu trả lời.” Một lúc sau Thân Nhã mới thốt ra được một câu.

“Được…”

Cô mặc áo khoác đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn bàn tay to khớp xương rõ ràng của anh đặt trên vô lăng, nhẹ nhàng đánh lái sang trái rồi rời đi.

Thân Nhã trở về phòng, căn phòng không lớn, có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng đối với một người thì lúc này vẫn có vẻ hơi rộng rãi.

Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của cô vang lên trong không khí, phủ khắp không gian, rốt cuộc thì ở một mình cũng thực sự rất cô đơn.

Cô còn trẻ, mới hai bảy tuổi, không thể cô đơn đến lúc già được, có thế nào thì vẫn cần phải đối mặt với chuyện tình cảm một lần nữa…

Những gì anh nói đều đúng. Cô hai bảy tuổi, cuộc đời cô còn chưa đi được nửa chặng đường, cho dù chuyện tình cảm đã làm cô tổn thương sâu sắc, dù không còn tin tưởng vào tình yêu nhưng sau này cô vẫn sẽ chọn kết hôn.

Đợi đến khi đó lại chọn kết hôn có thể chẳng liên quan gì đến tình yêu mà chỉ vì muốn tìm một người đi cùng mình đến hết cuộc đời, sống bình đạm không cần tình yêu.

Nếu trong lòng cô đã có sẵn thiện cảm với người ta thì tại sao không cùng anh thử một lần?

Những lời nói trầm thấp đó đánh vào lòng cô, vang vọng không ngừng, anh thật sự có khả năng mê hoặc lòng người…

Ngày hôm sau.

Thân Nhã dậy hơi muộn, trên đường đi lại bị kẹt xe nên đến công ty muộn ba phút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi