CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 387

Bà Tạ ghen tị với sự tùy tiện của bà Vân, không có người phụ nữ nào ban ngày là đông nghiệp với chông, ban đêm về nhà vợ chồng lại tương kính như tân, còn có người con gái đáng yêu như Vân Thư.

“Chị dâu, chị biết lái xe khi nào thế?

Em thây cách bẻ tay lái của chị rất ngâu, mỗi lân rẽ, nhìn hai bên gương, rất tự tin.” Tạ Mẫn Tây lại bị kỹ năng thân thánh của Vân Thư cuôỗn hút.

Vân Thư tự đặc: “Món quà lễ thành niên mà chị dâu em tự tặng cho mình chính là tiêu ba ngàn tệ đăng ký học lái xe, không tới một tháng đã thi được. Giỏi chứ.”

“Ở trong nước đủ mười tám mới được phép thi bằng lái xe, lúc em đủ mười tám cũng đi đăng ký. Chị dâu lái xe đúng là khiên em phát điên.” Vân Thư gả vào nhà họ Tạ lâu như vậy nhưng cô vẫn không biết em dâu là một fan girl.

Vân Thư khụ khụ: “Thật ra, anh em lái xe mới ngâu, chị lén quan sát mây lần rôi. Lúc anh ây rẽ, lúc nào cũng mở lòng bàn tay xoay bánh lái, em có biết cái gì gọi là sức hấp dẫn không? Anh trai em chỉ đứng ở đó chính là sức hấp dẫn.”

Bắt giác nói nhiều, bà Tạ bật cười từ hàng ghê sau, âm áp an ủi: “Tiểu Thư hoá ra là fan girl của Mẫn Hành.”

“Trời, mẹ, con quên mát mẹ cũng đang ngôi trên xe.”

“Ha haiZ”

Tạ Mẫn Hành được vợ say mê, anh biệt không phải ngày một ngày hai, nhưng anh chỉ lái xe cũng khiên Vân Thư say mê, anh cũng buồn cười.

Thê mà cô lúc nào cũng nói anh là người vừa già vừa nhạt nhẽo.

“Thưa cậu, hôm nay Chu Yên lại gặp vợ cậu.” Người đàn ông có văn hoá luôn đeo cặp kính râm màu đen để trông rât ngâu nói: “Thưa cậu, Chu Yên rột cuộc muốn làm gì? Lúc nào cũng cô lôi kéo quan hệ với vợ cậu, có ý đô.”

Tạ Mân Hành cũng không biết Chu Yên rột cuộc muôn làm gì, anh không phải thân thánh, lúc này anh đang lười biêng ngôi trên ghê, chống khuỷu tay lên bàn gỗ.

“Chúng ta sẽ biết cô ta muốn làm gì sớm thôi.”

Ba mẹ con cùng xem phim, cuối cùng còn chụp được một bức ảnh đẹp đăng vòng bạn bè chúc mừng.

Chu Yên nhìn thấy bức ảnh bà Tạ cười tươi như hoa trong vòng bạn bè của Vân Thư, còn có cả nụ cười ngọt ngào và ngây thơ của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây.

Nụ cười của cô ta quá mưu mô, không trong sáng, so với nụ cười của bà Tạ, nụ cười của cô ta quá xâu xí.

“Các người cứ cười đi, chỉ vui vẻ được mây ngày mà thôi.”

Tập đoàn Vân Thị, Chu Yên đã giành được đại ngôn.

Ong bà Vân biệt Chu Yên từng giúp đỡ con gái của bọn họ, vì vậy bọn họ mới chọn thăng cô ta mà không có cạnh tranh. Sau khi biết điều này, ảnh thị Hàn Hoặc đã tuyên truyền ngay mà không giấu giễm.

Anh thị Giang Tả, Vân Thư cầm tò báo buôồi sáng đện văn phòng quản lý Mao: “Quản lý, lần này chuyện đại ngôn công ty tôi, công ty chúng ta có tham gia tranh tuyển không?”

Quản lý Mao ảm đạm gật đầu: “Tôi còn tưởng răng đó sẽ Ìà nghệ sĩ của chúng ta, dù sao thì cũng có cô ở trong tay chúng ta, nhưng cuối cùng lại chọn ảnh thị Hàn Hoặc.”

Cái gì gọi là tôi còn ở trong tay mọi người, có thê đừng nói như bắt cóc được không?

Vân Thư sợ mình đã nghĩ ra tại sao Chu Yên có thê không cần cạnh tranh đã lây được đại ngôn tập đoàn Vân Thị, e là vì đơn xin nghỉ của cô do Chu Yên giúp tìm lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi