CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 388

Trong phòng làm việc của tổng giám độc Tạ, Tạ Mẫn Hành thấy tờ báo, đập xuông bàn, đứng dậy đi về nhà.

Tại nhà riêng của nhà họ Tạ, lúc này bà Tạ đang ngôi trong phòng ngủ, trong tay cảm tờ báo buôi sáng bị vo thành một cục: “Mẫn Hành, con điều tra xem tại sao cô ta đột nhiên lấy được đại ngôn của tập đoàn Vân Thị.

Ba mẹ Vân Thư không biết cô ta là ai, nhưng sao Chu Yên lại không biết môi quan hệ giữa gia đình chúng ta và nhà họ Vân.”

“Mẹ, con đã cử người điều tra rồi, ba gân đây đã ngừng liên lạc với cô ta rồi, trông có vẻ là đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Lần này có thể là vì sinh hận.”

Bà Tạ mỉm cười lắc đầu: “Mẫn Hành, bọn họ không thê dừng lại.”

Buôi tôi, lúc Vân Thư về nhà, bầu không khí không ồn, bà Tạ có vẻ như đang kìm nén điều gì đó, cô cũng bị ông Tạ gọi về nhà họ Tạ ăn tối.

“Mẹ, sao thế? Ăn ít thế?” Vân Thư lo lãng hỏi.

Bà Tạ lại thản nhiên ăn thêm hai miêng, phớt lờ lời nói của Vân Thư.

Sau bữa ăn, Vân Thư lo lắng cho tình trạng của bà Tạ, nên đi theo bà Tạ lên lâu: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy không khỏe à?”

Bà Tạ lắc đầu: “Không sao. Mẹ muốn ở một mình.”

Vân Thư thấy không ổn, chẳng lẽ nhà họ Tạ có chuyện gì xảy ra: “Mẹ, mẹ nói cho con đi, nói ra trong lòng sẽ cảm thầy tốt hơn.”

Bà Tạ sững sờ nhìn Vân Thư, thây Vân Thư ghét ‘tiu đây’ giỗng mình, chắc chắc sẽ không tiệp xúc với.

người như Chu Yên. Nên bà Tạ lắc đâu: “Do mẹ nhớ ra một số chuyện lúc trước, Tiêu Thư, đề mẹ yên, ngày mai sẽ ôn thôi.”

Vân Thư nói “Ò”, đứng ở đó, không dám lên lâu.

Tạ Mẫn Hành đang đợi Vân Thư ở phòng ăn tâng dưới.

Chu Yên lại hỏi han, cô ta hỏi Vân Thư hôm nay thê nào, hôm nay lại đi đâu chơi với mẹ chồng à?

Vân Thư không trả lời. Cô thầy Chu Yên hơi phiên.

“Tiểu Thư, về nhà.” Tạ Mẫn Hành đứng dưới bậc thang, đưa tay về phía Vân Thư.

Vân Thư chào tạm biệt ông Tạ.

“Hôm nay đi bộ về, cho em tiêu hóa thức ăn.”

Vân Thư thấy buổi tối gió nhẹ, rát thích hợp đề đôi trẻ đi dạo: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Tạ Mẫn Hành bắt đầu nghĩ nên nói cho Vân Thư mối quan hệ giữa Chu Yên và gia đình họ như nào, giờ nói cho Vân Thư, cô sẽ bốc đông chạy tới đánh người.

“Chồng à, anh thây em có đáng yêu không? Có dễ mên không? Nụ cười của em có sức lan toả không?” Trước khi Vân Thư chưa gặp Chu Yên, cô không biệt mình có nhiều ưu điểm như vậy.

“Tự luyến?”

“Không, gân đây em gặp một người, em không muôn tiệp xúc nhưng cô ta không ngừng khen em, tâm sự với em, vì em nợ ân tình của người ta nên em luôn tìm kiếm cơ hội để đền đáp, nhưng vẫn chưa tìm được.”

Nói tới đây, Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư đang nói về ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi