CÔ VỢ THẦN BÍ CỦA ÔNG HOÀNG LÀNG GIẢI TRÍ

Tần Gia Uy mở sắp hồ sơ ra xem, cặp mắt đầy sát khí của anh hiện lên vẻ nghi ngờ.

"Cậu thật sự sẽ làm như vậy."

Tần Gia Uy nhìn Tràn Hạo nói với vẻ kinh ngạc, Tràn Hạo không nói gì anh chỉ gật đầu khẩn định.

Tần Gia Uy khép sắp hồ sơ lại, anh đứng lên không nói gì đi ra ngoài.

Thuộc hạ của Tần Gia Uy thấy lão đại đứng lên chuẩn bị rời đi, họ lập tức cung kính bước theo sau anh.

Tần Gia Uy làm đám người của Tràn Hạo bỡ ngỡ với hành động ngạo mạn của anh, trong lòng họ không hiểu thái độ của Tần Gia Uy là gì.

Nét mặt bình tĩnh của Tràn Hạo không hề đổi sắc trước hành động này của Tần Gia Uy, anh vẫn thản nhiên ngồi đó.

Tần Gia Vỹ bước theo sau anh hai của mình, trong lòng mang theo một bụng ngờ vực.

Tần Gia Uy vừa bước đến cửa, anh đột nhiên dừng buớc chân của mình lại, giọng nói trầm trầm của anh vang lên.

"Gia Duyên chờ cậu đã lâu, mau lên tầng hai gặp em ấy."

Lời nói của Tần Gia Uy không chỉ làm Tạ Chánh, Doãn Kỳ và Phó Cảnh kinh ngạc trong lòng, ngay cả Tần Gia Vỹ cũng bất ngờ với sự thay đổi của anh.

Ngược lại với mọi người Tràn Hạo không hề kinh ngạc, anh biết trước Tần Gia Uy sẽ không phản đối, khi Tần Gia Uy đồng ý gặp mặt của anh.

Tràn Hạo đứng lên bước nhanh lên tầng hai, trong lòng anh nôn nóng hơn bất cứ lúc nào.

Đã lâu anh không được gặp cô, chỉ cần nghĩ đến Gia Duyên và bảo bối trong lòng của Tràn Hạo đã nôn nao.

Tràn Hạo vừa bước lên đến tầng hai, liền sững sờ trước hành động của Gia Duyên.

Cô từ trong góc khuất xông ra, choàng tay qua cổ của Tràn Hạo.

"Hạo, em đã đợi anh rất lâu."

Gia Duyên nhìn thẳng vào khuôn mặt bất ngờ của Tràn Hạo nói.

Tràn Hạo nhìn cô cười ngọt ngào, anh khom tới hôn lên đôi môi mềm mại của Gia Duyên.

Cảm giác này mùi hương này làm thần trí của Tràn Hạo trở nên mơ hồ.

Hai người hôn nhau quyết liệt, giống như vào giờ phút này những chuyện xung quanh họ đều là hư vô.

Chỉ có tình yêu của hai người mới là sự hiện hữu.

Tràn Hạo và Gia Duyên mặc kệ những người đang đứng bên cạnh, tất cả mọi người đều biết phép tắc, họ xoay người lại đưa lưng về phía của Tràn Hạo và Gia Duyên để mặc cho hai người tiếp tục sự triền miên của họ.

Tần Gia Vỹ bước nhanh hơn về phía của Tần Gia Uy, anh nhìn anh hai bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Tràn Hạo đã đưa sính lễ gì mà có thể khiến Tần lão đại anh, hài lòng đến như vậy?."

Giọng nói tò mò của Tần Gia Vỹ làm Nhật Trung và Sam đang đi bên cạnh, muốn cười nhưng lại e dè lão đại nổi giận nên không dám.

"Em nghĩ cái gì có thể khiến anh hài lòng?"

Tần Gia Uy không trả lời câu hỏi của Tần Gia Vỹ, anh nhướng mày hỏi ngược lại em trai mình.

Tần Gia Vỹ trầm mặt ngẫm nghĩ thật lâu, đột nhiên ánh mắt của anh tỏa sáng.

"Bang Thiên Địa."

Tần Gia Vỹ nói ra ba từ này, làm cho Sam và Nhật Trung kinh ngạc trong lòng, bang Thiên Địa là một bang phái hùng dũng trong giới hắc đạo.

Họ không ngờ Tràn Hạo có thể vì tình yêu mà bỏ đi vị trí thủ lĩnh của mình.

Nếu đổi lại là người khác, vì cái địa vị thủ lĩnh này họ có thể hy sinh tất cả, người thân bạn bè đối với họ không là gì cả.

Bước chân đang bước đi đều đều của Tần Gia Uy chợt dừng hẳn lại, anh quay sang nhìn Tần Gia Vỹ nhếch môi cười thần bí.

"Cộng thêm gia đình Thomas."

Lời nói của Tần Gia Uy làm Tần Gia Vỹ thất kinh trong lòng, Tần Gia Vỹ nhìn anh hai của mình bằng ánh mặt khó tin.

Tần Gia Uy gật đầu khẩn định lời nói của anh là thật.

Trong thế giới Mafia, mỗi một bang phái được gọi là gia đình.

Chẳng hạn như bang phái của anh được gọi là Tần Gia, còn gia tộc Thomas được gọi là gia đình Thomas.

Tràn Hạo đã giao lại gia đình Thomas cho Tần Gia Uy, cũng có nghĩa tứ đại bang phái mafia ở Italy, bây giờ chỉ còn lại tam đại bang phái.

Tần Gia Uy sẽ ngồi vào vị trí người cầm đầu, vì anh sẽ hợp nhất hai gia đình lại thành một.

Không phải Tần Gia Uy vui mừng vì lấy được hai bang phái này, với tài trí của anh sớm muộn gì vị trí cầm đầu này cũng sẽ thuộc về anh.

Cái làm Tần Gia Uy vui nhất chính là Tràn Hạo, có thể vì Gia Duyên mà bỏ đi quyền lực trong tay mình.

Đó là minh chứng tình yêu, của Tràn Hạo đối với Gia Duyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi