CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Sau này vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Chuyện năm năm trước, người biết không nhiều...

Tư Đồ Không mặc dù nghĩ vậy, trái tim lại vẫn co rút, nỗi sợ nơi đáy lòng cũng càng thêm mãnh liệt.

Anh sợ, anh thật sự sợ, sợ cô sẽ biết...

Liễu Ảnh thấy dáng vẻ anh, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, cô biết anh lâu như vậy, ở bên anh lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.

Hình như anh đang sợ hãi?

Anh sợ hãi?

Cô trước giờ chưa từng nghĩ tới anh sẽ sợ hãi?

Anh sợ cái gì?

Có gì có thể khiến anh sợ?

Cô cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình ngày càng dùng sức, ngày càng dùng sức, vì sức lực anh, cô cảm thấy chỗ cánh tay vô cùng đau đớn, hơn nữa cô còn cảm thấy, tay anh như đang run rẩy.

Cho nên, anh đang thật sự sợ hãi sao?

Tư Đồ Không thật lâu không lên tiếng, như hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ của bản thân.

“Tư Đồ Không.” Liễu Ảnh thấy dáng vẻ anh, không nhịn được gọi một tiếng.

Anh nghe thấy giọng cô, hồi thân, ngước mắt nhìn cô, khóe môi anh giật giật, nhất thời lại không lên tiếng.

Cô thấy dáng vẻ anh, mày khẽ cau lại, anh rốt cuộc làm sao vậy?

Chính vào lúc này, điện thoại cô bỗng vang lên, Tư Đồ Không đột ngột bị đánh thức, đôi mắt bất giác nhìn điện thoại cô, lúc thấy biệt danh hiển thị trên màn hình, đôi mắt anh híp lại, biệt danh này?!

Xưng hô của biệt danh này anh nhớ, anh nhớ năm năm trước anh từng nhìn thấy trong sổ của cô, chính là ở phía dưới trang cô viết cô thích người đàn ông đó, cô ở mặt sau đánh dấu phù hiệu này.

Nói chính xác là tổ hợp hai chữ cái - DD.

Không biết tại sao, đã qua năm năm rồi, anh vẫn nhớ rất rõ ràng, như được khắc trong đầu.

Trước đây anh không biết hai chữ này có ý gì, lúc đó anh cũng không để ý, nhưng bây giờ anh đã biết rồi.

YRI! Là viết tắt tên của Bùi Dật Duy, nghĩa là Dật Duy.

Người cô thích là Bùi Dật Duy, điểm này lần trước anh đã biết rồi, hôm đó cô lừa anh, đi gặp anh ta, cô ở bệnh viện chăm sóc anh ta, tự mình làm cơm cho anh ta, còn dùng tiền bản thân tích góp mua điện thoại cho anh ta.

Cô theo anh năm năm, trước nay chưa từng làm cơm lần nào cho anh, cũng chưa từng mua thứ như vậy cho anh.

Tối đó, lúc cô về, anh rất tức giận, nhưng sau đó anh không làm gì cả, cũng không truy cứu, thậm chí cũng không làm gì Bùi Dật Duy.

Anh nói với chính mình quên chuyện đó đi, anh nói với chính mình chỉ cần để cô tiếp tục ở lại cạnh mình thì rồi sẽ có một ngày trong lòng cô sẽ chỉ có anh.

Nhưng lúc này nhìn thấy ký hiệu chữ cái này, trái tim Tư Đồ Không thoáng chốc trâm tới đáy.

Kỳ hạn hẹn ước năm năm giữa họ đã tới, cô không kịp chờ đợi muốn rời đi, không muốn ở lại thêm giây phút nào, mà lúc này Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô?

Có phải cô đã hẹn với anh ta rồi không?

Có phải cô sớm đã tính toán một khi rời khỏi anh thì sẽ ở cùng anh ta không.

Liễu Ảnh cũng nhìn thấy biệt danh trên màn hình điện thoại, mắt cô lóe lên, có chút ngoài ý muốn, cô cũng không nghĩ tới Bùi Dật Duy sẽ gọi cho mình vào lúc này.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Liễu Ảnh nhanh chóng vươn tay ra, muốn giành điện thoại về, Bùi Dật Duy bình thường rất ít khi chủ động gọi cho cô, thực ra trong năm năm này, cô đã cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người, năm năm này, thực ra trước giờ cô chưa từng liền lạc với bất kỳ bạn bè nào.

Bởi vì, từ ngày đầu tiên cô ở bên Tư Đồ Không thì đã đổi số điện thoại, ngoại trừ anh thì không một ai biết số điện thoại mới của cô.

Cô cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ đã đến nước R, nhưng chưa lần nào gọi cho bà mà nói về cuộc sống hiện tại của bản thân.

Lần trước lúc đến bệnh viện thăm Bùi Dật Duy, anh ta một mình ở trong bệnh viện, bên cạnh không có một ai, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, cô mua điện thoại mới cho anh ta xong bèn lưu số điện thoại mình vào.

Nhưng nhiều ngày như vậy, anh ta chưa từng gọi cho cô, bây giờ đột nhiên gọi cho cô, có phải có chuyện gấp gì không?

Hoặc là đã xảy ra chuyện gì?

“Nôn nóng cái gì?” Tư Đồ Không thấy vẻ căng thẳng và nôn nóng trên mặt cô, đôi mắt híp lại.

Được, được lắm, cô chỉ nhìn thấy Bùi Dật Duy gọi tới thôi mà đã gấp ra thế này rồi?

“Tư Đồ Không, anh trả điện thoại cho tôi.” Liễu Ảnh không để ý sự quái dị trong giọng nói anh, cô chỉ muốn lấy lại điện thoại mình.

“Sao nào? Vội muốn nhận điện thoại?” Anh giơ cao tay cầm điện thoại, vì tay khác giữ cánh tay cô, hạn chế động tác của cô, cho nên cô căn bản không cách nào lấy được điện thoại trên tay anh.

“Không cần gấp, tôi nhận giúp em.” Anh một tay cũng không ngại nhận điện thoại, ngón tay anh trực tiếp bấm nút nghe, đương nhiên, anh cũng tùy tiện bấm loa ngoài.

Anh muốn nghe xem, Bùi Dật Duy lúc này tìm cô rốt cuộc là có ý gì?

“Tiểu Ảnh...” Điện thoại kết nối, giọng nói của Bùi Dật Duy bèn truyền tới, Liễu Ảnh và anh ta căn bản chính là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước đây quan hệ hai nhà cực kỳ tốt, anh ta luôn gọi cô như vậy.

Tư Đồ Không nghe thấy xưng hô của anh ta với cô thì ánh mắt rõ ràng thêm vài phân lạnh lẽo, hừ, thật thân thiết đó.

Tiểu Ảnh.

Anh còn chưa từng gọi cô như vậy đâu?!

“Tiểu Ảnh, em bây giờ đang ở đâu?” Bùi Dật Duy không biết tình hình bên cô, vì lần trước vết thương của anh ta vốn rất nghiêm trọng, anh ta cũng luôn không có tâm tư dưỡng thương thật tốt, nên miệng vết thương khôi phục rất chậm, cho nên, anh ta luôn ở trong bệnh viện.

Nhưng hôm nay, Bùi Doanh lại bỗng làm thủ tục xuất viện cho anh ta, muốn dẫn anh ta về.

Anh ta vốn cho rằng cô ta muốn dẫn anh ta về nhà, nhưng đến cùng anh ta mới phát hiện, nơi này không phải nhà anh ta, mà là một căn biệt thự vùng núi, cô ta nhốt anh ta trong biệt thự.

Trước đó, Bùi Doanh đã thu điện thoại của anh ta, sau đó Liễu Ảnh mua cái mới cho anh ta, anh ta luôn lén giấu đi, cho nên cô ta không biết.

Sau khi Bùi Doanh rời đi, anh ta bèn gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại mới của anh ta chỉ có số của cô, hơn nữa anh ta bây giờ cũng chỉ có thể nhờ cô giúp.

Điện thoại của Liễu Ảnh bị Tư Đồ Không cầm, cách hơi xa, cô cũng không thể nói gì nhiều với anh ta.

Tư Đồ Không thấy cô không có ý muốn nói chuyện, khóe môi mơ hồ nở nụ cười lạnh, sao vậy? Cô chột dạ rồi? Không dám nói trước mặt anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi