CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh không muốn nói thì khóe môi cười lạnh, thế nào? Cô chột dạ? Không dám nói trước mặt anh ta sao?

"Liễu Ảnh, em ở đâu?" Bùi Dật Duy không nghe Liễu Ảnh trả lời thì không nhịn được hỏi một câu. Trong giọng nói của Bùi Dật Duy càng thêm lo lắng.

"Tôi đây." Liễu Ảnh nghe thấy Bùi Dật Duy lo lắng thì chỉ có thể trả lời.

Khóe môi Tư Đồ Không càng cười lạnh, con ngươi cũng lạnh hơn.

Đúng là rất tốt, người đàn ông kia chỉ lộ vẻ lo lắng một chút, cô đã sốt ruột, đau lòng sao?

Cô vội vàng trả lời như vậy để người đàn ông kia yên tâm.

Bùi Dật Duy nghe Liễu Ảnh trả lời thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Liễu Ảnh, em có thể đến tìm tôi không? Tôi cho em địa chỉ..."

Bùi Dật Duy nhanh chóng nói địa chỉ biệt thự, đây là biệt thự của Bùi Doanh, cô biết chỗ này.

Bùi Dật Duy không biết vì sao Bùi Doanh đột nhiên đưa anh ta rời khỏi bệnh viện rồi nhốt ở đây, nhưng anh ta hiểu rõ Bùi Doanh, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Anh ta lo lắng nhất là chuyện này liên quan đến Hàn Nhã Thanh, anh ta biết rõ Bùi Doanh oán hận Hàn Nhã Thanh thế nào, anh ta sợ Bùi Doanh sẽ làm hại Nhã Thanh.

Cho nên anh ta không thể bị nhốt ở đây được, anh ta cần phải ra ngoài.

Anh ta không có cách nào liên lạc với Hàn Nhã Thanh, mà hiện tại người trong công ty cũng nghe lời Bùi Doanh, cho nên anh ta chỉ có thể tìm Liễu Ảnh.

"À." Tư Đồ Không cười lạnh ra tiếng, quả nhiên, quả nhiên là như vậy, quả nhiên cô định rời khỏi anh ta rồi đi tìm Bùi Dật Duy.

Rõ ràng hai người đã sớm bàn bạc xong, nếu không thì Bùi Dật Duy cũng không thể nói cô đi tìm mình.

Bùi Dật Duy vừa nói vị trí của biệt thự, chắc là biệt thự của Bùi Dật Duy.

Cho nên Bùi Dật Duy nói Liễu Ảnh đến nhà anh ta tìm mình.

Sau đó thì sao? Sau đó cô sẽ ở trong biệt thự của Bùi Dật Duy?!

Tốt, tốt lắm!!

Tư Đồ Không không cho Liễu Ảnh có cơ hội nói chuyện, cũng không cho Bùi Dật Duy cơ hội nói chuyện, anh ta cúp điện thoại.

"Em chưa phát hiện ra mình phải cho tôi một lời giải thích sao?" Tư Đồ Không cúp điện thoại của Liễu Ảnh xong thì nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, lúc này giọng anh ta trầm trầm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

Liễu Ảnh nhìn anh ta thì nhíu mày lại, anh ta điên rồi à?

Anh ta chưa được sự cho phép đã lấy điện thoại của cô, còn cúp máy nữa, cô còn chưa tức giận, anh ta đã đánh đòn phủ đầu?

Cô không muốn giải thích với anh ta thì sao, anh ta còn không biết xấu hổ nói cô giải thích?

"Không thể nói lý lẽ được." Liễu Ảnh không muốn tranh luận với người điên, bởi vì không có kết quả.

Tư Đồ Không nghe được cô trả lời thì híp mắt lại, anh ta thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói từng chữ một: "Xem ra hai người đã hẹn xong rồi? Hả?"

Liễu Ảnh hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn anh ta, hẹn xong? Hẹn cái gì?

Cô hẹn với ai?

"Cho nên em vội vàng muốn rời khỏi là vì anh ta đúng không?" Tư Đồ Không thấy cô không trả lời thì tự động coi sự im lặng trở thành chột dạ.

Tay Tư Đồ Không cầm điện thoại không ngừng dùng sức, điện thoại trong tay anh ta nhanh chóng biến đổi, sau đó màn hình tối đen, điện thoại tắt nguồn, anh ta bóp điện thoại của Liễu Ảnh đến hỏng luôn, hoàn toàn hỏng mất!!

Cuối cùng Liễu Ảnh cũng hiểu ý của Tư Đồ Không là gì, Tư Đồ Không muốn nói cô và Bùi Dật Duy hẹn nhau sao?!

Liễu Ảnh đột nhiên có chút buồn cười, sức tưởng tượng của Tư Đồ Không rất phong phú.

Liễu Ảnh vốn muốn giải thích một chút, nhưng cô nhìn thấy Tư Đồ Không bóp hỏng điện thoại của mình, hơn nữa cô lại nghĩ đến thỏa thuận năm năm của mình và Tư Đồ Không đã kết thúc.

Cô và Tư Đồ Không đã không còn bất cứ quan hệ gì, cho nên, cô không cần phải giải thích với Tư Đồ Không.

"Sao em không nói chuyện? Chột dạ à?" Tư Đồ Không nhìn cô vẫn luôn im lặng không nói, con ngươi ngày càng lạnh, ngày càng sâu thẳm.

Anh ta cũng không biết vì sao lúc này mình phải cố chấp nhất muốn nghe cô trả lời, mọi chuyện đã rất rõ ràng, tại sao anh ta vẫn chưa từ bỏ chứ?

Đúng vậy, cho dù mọi chuyện bày ra trước mắt anh ta nhưng trong lòng anh ta vẫn hy vọng, hy vọng cô nói không phải giống như anh ta nghĩ.

Chỉ cần cô nói, anh ta sẽ tin tưởng.

Cho nên anh ta cố chấp hỏi như vậy là vì muốn nghe cô nói không phải.

"Tư Đồ Không, thỏa thuận giữa chúng ta đã kết thúc, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ gì, cho nên sau này chuyện của tôi không liên quan gì đến anh, không cần anh xen vào, anh cũng không có quyền hỏi đến." Liễu Ảnh không hiểu rốt cuộc lúc này anh ta dùng thân phận gì để hỏi mình.

Anh ta nói thỏa thuận năm năm đã kết thúc, anh ta dựa vào cái gì để hỏi cô như thế?

Anh ta dựa vào cái gì?

Sau này chuyện của cô không có liên quan gì đến anh.

Cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta.

Năm năm hai người ở bên nhau, cô đã cắt đứt với tất cả bạn bè, lúc trước anh ta viết rõ trong thỏa thuận, cô không thể tiếp xúc với bất kỳ người khác phái nào ngoại trừ anh ta, cho nên năm năm qua, ngoại trừ yêu cầu của công việc, cô không hề nói chuyện với người khác phái.

Năm năm qua, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ liên lạc với Bùi Dật Duy, nhưng lần trước Bùi Dật Duy bị thương nặng nằm bệnh viện, cô mới đi thăm Bùi Dật Duy.

Mà từ buổi tối hôm đó, cô không hề liên lạc với Bùi Dật Duy, năm năm trước anh ta quy định những điều đó, năm năm qua cô vẫn luôn luôn nhớ kỹ, cũng vẫn luôn tuân thủ theo.

Từ sau lần gặp ở bệnh viện, cô không hề liên lạc với Bùi Dật Duy nên càng không thể có hẹn gì đó với Bùi Dật Duy, nhưng lúc này Liễu Ảnh không muốn giải thích với Tư Đồ Không.

Cô cảm thấy bây giờ mình không cần phải giải thích với Tư Đồ Không.

Trong thỏa thuận, cô tuân thủ tất cả quy tắc của anh ta, những điều đó làm cho cô khó chịu, làm cho cô nhục nhã.

Mà hiện tại thỏa thuận kết thúc, cô không thể chịu thiệt thòi giống như trước kia được.

Tư Đồ Không đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, nhưng anh ta thấy Liễu Ảnh đau đớn đến nhíu mày lại thì buông lỏng ra một chút.

"Tư Đồ Không, anh buông tôi ra, tôi phải đi." Liễu Ảnh nhìn cổ tay của mình, trên cổ tay của cô đã có một vòng bầm tím, vừa rồi Tư Đồ Không đã siết chặt.

Đối với cô mà nói thì huyện như vậy không phải là lần đầu tiên, cô nhớ năm năm trước, lúc cô vừa đi theo anh ta thì mỗi lần anh ta để lại vết thương trên người cô còn đáng sợ hơn vết bầm tím trên cổ tay lúc này.

Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến những điều này, thậm chí mỗi lần anh ta đều cố ý làm cho cô khó xử, khó chịu!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi