CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Khi trước lúc điều tra về Bùi Doanh cô tra ra được cô ta đã làm rất nhiều việc, trong đó có cả những việc nhằm chia rẽ hai người họ!
Dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ được, lúc ấy vì ngăn cản Bùi Dật Duy tìm mình mà Bùi Doanh lại có thể cho anh ta uống thuốc, khiến Bùi Dật Duy rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy Bùi Dật Duy thật sự rất thê thảm.

Nhà họ Bùi xảy ra chuyện, ông Bùi tự sát, không bao lâu sau bà Bùi cũng qua đời.

Lúc ấy, tất cả trọng trách gánh vác nhà họ Bùi đều đặt trên vai Bùi Dật Duy.


Hơn nữa, ông Bùi lại còn đưa về một cô con gái riêng.
Những năm qua, Bùi Dật Duy đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân để có được thành tựu như ngày hôm nay, vậy mà cuối cùng lại bị Bùi Doanh hại thảm như vậy.

Không nói đến việc trước kia Bùi Doanh đã làm với anh ta, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ phá hủy cuộc sống của Bùi Dật Duy rồi.
Dù bây giờ có nghĩ cách gì bào chữa cho Bùi Dật Duy thì nhất định anh ta cũng vẫn phải ngồi tù.
“Chuyện kinh doanh hai chúng ta đều không hiểu.

Tất nhiên là tớ cũng có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ, nhưng tìm Đường Lăng giúp thì nhất định Dương Tầm Chiêu cũng sẽ biết.

Nên tớ nghĩ, chẳng thà cứ trực tiếp nhờ Dương Tầm Chiêu còn hơn.” Hàn Nhã Thanh cũng rất nghiêm túc cân nhắc kỹ mọi việc.
“Vậy thì cậu cứ tìm cậu ba Dương thử xem thế nào, giải thích rõ ràng với anh ấy.

Nếu không thì tớ sẽ cùng giải thích với cậu.” Liễu Ảnh nghe Hàn Nhã Thanh nói nghiêm trọng như vậy thì cũng thấy lo lắng.

Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện, trong hoàn cảnh này hai người họ thật sự không thể trơ mắt nhìn công ty của anh ta phá sản được.
“Tớ gọi điện hỏi trước xem thế nào.” Tròng mắt Hàn Nhã Thanh chợt dao động, cô nghĩ trước tiên mình có thể gọi điện thoại thử thăm dò ý tứ của Dương Tầm Chiêu.
“Được, được, gọi điện thoại hợp lý, nói chuyện qua điện thoại thì dù cậu ba Dương có ghen cũng đỡ hơn.” Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, rất tán thành ý kiến của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh liền lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Đầu bên kia chỉ vang lên một hồi chuông là Dương Tầm Chiêu đã bắt máy, Liễu Ảnh thấy tốc độ nghe máy của anh cũng bị dọa cho ngây người.
“Nhã Thanh...” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm trầm của cậu ba Dương đã truyền tới, vô cùng dịu dàng, còn có vẻ hết mực cưng chiều.
Lúc này Liễu Ảnh đột nhiên hiểu ra tại sao Hàn Nhã Thanh không bị giọng nói của Thành thiếu chủ làm cho tan chảy rồi.

Cô nghĩ nhất định là cậu ba Dương đang ghen rồi.
“Anh có đang nghe không?” Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu không nói gì, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
“Ừ, em nói tiếp đi.” Lúc này mới thấy tiếng cậu ba Dương truyền đến, vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều như cũ.
Không hề nghe ra bất kỳ sự khác biệt nào.
Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, nghe thế này thì có vẻ như cậu ba Dương không hề tức giận.
Nhưng cô ấy không biết thư ký Lưu đang đứng bên cạnh cậu ba Dương lúc này như muốn nhũn cả hai chân ra rồi, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng.

“Tất nhiên là em chắc chắn không muốn nhận công ty của anh ta nhưng bây giờ anh ta gặp chuyện như vậy, hơn nữa hôm nay lại có người để lộ ra chuyện anh ta giết người, vậy nên nhất định công ty của anh ta sẽ rất loạn.

Em muốn nhờ anh tìm một người giúp anh ta quản lý công ty.” Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng nói xong ý định của mình, nghĩ đến lời nói lúc trước của Liễu Ảnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Không biết Dương Tầm Chiêu có tức giận không? Có ghen không?
“Được.” Lần này cậu ba Dương không trầm mặc nữa, rất nhanh đã nghe thấy giọng anh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

Câu nói chỉ có một chữ, không thể đơn giản hơn nhưng lại mang hàm ý khẳng định.

Hơn nữa, giọng điệu của anh vẫn mang vẻ dịu dàng, cưng chiều như cũ.
Hàn Nhã Thanh không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào từ trong giọng nói của anh, cũng không nghe ra cảm xúc nào không đúng, càng không thấy anh có ý muốn nổi giận.
Hơn nữa, anh trả lời rất dứt khoát, rất thẳng thừng, không hề do dự..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi