CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Một người vì giải quyết rắc rối cho người yêu cũ của mình mà đi xin người yêu hiện tại giúp đỡ cho, cậu thấy tình huống này là như thế nào?” Thư ký Lưu chưa nói hết câu, Dương Tầm Chiêu đã đột ngột cất lời.
“Dạ?” Thư ký Lưu nghe mà ngớ cả người, nghĩa là sao?
Cái gì mà người cũ, rồi lại người yêu mới vậy? Sao anh ta nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu tối sầm đi, liếc nhìn thư ký Lưu với vẻ thờ ơ.

Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người thư ký Lưu cứng đờ, sau đó não được khơi thông, trong tích tắc bỗng hiểu ra ngay ra ý của tổng giám đốc nhà mình.

Cú điện thoại vừa nãy rõ ràng là của bà chủ gọi đến, hiện tại quan hệ giữa bà chủ và tổng giám đốc đang rất yên ổn, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc là người yêu mới rồi.
Cho nên vừa nãy bà chủ gọi điện thoại đến là để xin tổng giám đốc giúp đỡ, mà còn là giúp đỡ cho người yêu cũ của bà chủ.
Thư ký Lưu khiếp sợ tột độ, hít sâu một hơi.

Ôi trời ạ, bảo sao tổng giám đốc lại có dáng vẻ kinh khủng thế này.
Nhưng mà người cũ của bà chủ là ai?
Thư ký Lưu chợt nhớ đến những tài liệu mà trước đây anh ta đã giúp tổng giám đốc mình điều tra được, người cũ của bà chủ hình như là Bùi Dật Duy, tổng giám đốc của Thanh Duy.
Chuyện Bùi Dật Duy giết người nay đã lên trang nhất, tất nhiên là thư ký Lưu cũng đã thấy được.

Hồi trước anh ta cũng chẳng để ý cho lắm nhưng bây giờ thì lại không thể phớt lờ được nữa.
“Tổng giám đốc, quan hệ giữa bà chủ với tổng giám đốc Bùi chắc chắn chỉ ở mức bạn bè hỗ trợ nhau thôi, dù sao tổng giám đốc Bùi cũng gặp chuyện lớn đến vậy mà.” Thư ký Lưu cảm giác mồ hôi lạnh túa ra sau lưng mình càng lúc càng nhiều, anh ta cảm thấy kiểu gì thì đây cũng là một câu hỏi có tính chất ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà tổng giám đốc hỏi thì anh ta cũng đâu dám không trả lời.
“Chuyện Bùi Dật Duy gặp nạn có liên quan gì đến cô ấy chứ?” Dương Tầm Chiêu liếc xéo thư ký Lưu, ánh mắt ấy nhìn tưởng rất hờ hững, nhưng với thư ký Lưu đang đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình thì thiếu chút nữa là anh ta đã quỳ sụp xuống đất rồi.
“Cái này thì…” Thư ký Lưu đưa tay lên lau trán.


Hiện tại máy lạnh trong phòng đang mở hết công suất nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên người thư ký Lưu: “Dù sao bà chủ cũng đâu phải người tuyệt tình, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Nghĩa là, cô ấy vẫn còn tình cảm với Bùi Dật Duy à?” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu ban đầu còn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, phóng ánh mắt bắn thẳng về phía thư ký Lưu.
“Không, không ạ, tôi không có ý này ạ.” Thư ký Lưu sợ đến mức lảo đảo nhưng phản ứng khá nhanh, may sao anh bám được bàn làm việc chứ nếu không có khi đã ngã ra đất rồi.

“Vâng, tôi đã điều tra rồi.” Thư ký Lưu gật đầu.

Câu hỏi này thì dễ trả lời hơn nhiều, dù thư ký Lưu chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc nhà mình lại hỏi thế vào lúc này.
“Bùi Dật Duy là mối tình đầu của cô ấy…” Đôi mắt cậu ba Dương khẽ híp lại, chẳng biết đang nói cho thư ký Lưu nghe hay đang nói với chính bản thân mình.
Sắc mặt thư ký Lưu trong nháy mắt trắng bệch cả đi, suýt nữa tim cũng ngừng đập.

Lời của tổng giám đốc thật là dọa người.
“Nghe nói phụ nữ rất khó lòng quên được mối tình đầu.” Cậu ba Dương như chẳng hề thấy được sắc mặt tái bợt đi của thư ký Lưu, câu hỏi anh đưa ra lại càng thêm đòi mạng người khác.

Thư ký Lưu mím chặt môi không dám nói lời nào, có đánh chết anh ta cũng chẳng dám trả lời.
Câu này của tổng giám đốc là một cái bẫy, ai trả lời người đó chết!
“Trả lời tôi.” Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh nhìn lạnh toát.

Từ sau khi cúp điện thoại, anh đã thấy rất khó chịu, chẳng biết trút vào đâu, cũng chẳng thể nổi đóa lên với cô được.
Và thế là, thư ký Lưu biến thành chỗ trút giận.
“Tổng giám đốc à, tôi không phải phụ nữ, mà thậm chí còn chưa có bạn gái nên tôi không hiểu lắm.” Thư ký Lưu không muốn trả lời, nhưng tổng giám đốc lại không muốn anh ta câm như hến, anh ta không nói gì cả cũng không được.
“Trả lời hay lắm, hay thôi ngày mai cậu đến châu Phi đào giếng đi.” Rõ ràng là Dương Tầm Chiêu đang muốn có một đáp án ngay bây giờ.
Khóe miệng thư ký Lưu giật giật, tổng giám đốc ác độc quá mà.
“Tổng giám đốc muốn nghe lời thật lòng, hay là lời dối lòng đây ạ?” Thư ký Lưu quyết định mặc cho số phận, nếu tổng giám đốc đã hỏi, buộc anh ta phải trả lời thì anh ta đành phải trả lời thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi