CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1712

Hàn Nhã Thanh cũng nhận ra Dương Tầm Chiêu hơi thất thần, thậm chí anh còn chẳng lắng nghe kỹ, bèn tức tối nhìn anh chằm chằm, người này dễ dỗ như vậy ư? Nhưng anh có thể nghe giải thích đàng hoàng, có thể chịu khó suy nghĩ đôi chút không hả! Nếu lần nào cũng phải nhắc lại thì sau này còn muốn sống không cơ chứ?

Suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu hoàn toàn khác với Hàn Nhã Thanh, dòng suy nghĩ của anh đã bị một câu nói kéo đi mất – Thích, có thể dành cho rất nhiều người! Câu này có ý gì chứ? Dương Tầm Chiêu cũng thẳng thừng hỏi lại ngay: “Em mới nói là thích có thể dành cho người người sao, em còn thích người khác nữa hả?”

Hàn Nhã Thanh sững cả người, đây là trọng điểm của người này đấy hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là cô yêu anh hay sao? Hàn Nhã Thanh thở dài thườn thượt rồi áp sát lại cắn anh một cái: “Đương nhiên là có thể thích nhiều người rồi!”

“Anh không cho phép!”

Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên đè Hàn Nhã Thanh xuống rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy hung ác, cứ như món đồ mà anh trân quý nhất đã bị người khác cướp đi vậy.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy cổ họng hơi khô, cô nuốt ngụm nước bọt rồi buồn bực nói: “Vậy anh cũng không cho phép em được thích Vũ Kỳ với Minh Hạo sao?”

Không ngờ Dương Tầm Chiêu lại nghiêm túc suy nghĩ, cứ như anh đã hoàn toàn quên chuyện Vũ Kỳ và Minh Hạo là con của mình vậy! Hàn Nhã Thanh tức đến nỗi muốn đánh người! Có người ba nào ghen tuông chẳng cần lý do gì như vậy không?

“Anh nghĩ rồi, em có thể thích hai con, nhưng không thể thích hai con hơn anh được.”

Dương Tầm Chiêu nghiêm túc đáp. Hàn Nhã Thanh thật sự muốn hỏi thử xem trong đầu Dương Tầm Chiêu chứa thứ gì đấy!

Cô kiên nhẫn hỏi tiếp: “Em còn thích ba em, mẹ em nữa!”

Dương Tầm Chiêu vừa sa sầm mặt xuống đã nghe Hàn Nhã Thanh dịu giọng hỏi: “Không được à? Mẹ em sinh em ra, nuôi em khôn lớn nên em nhất định là thích mẹ rồi, còn ba em, em còn chưa từng gặp ông ấy, cũng không quen biết ông ấy, nhưng nếu như em là đứa nhỏ lớn lên trong một gia đình bình thường khác thì chắc chắn cũng sẽ thích ba mình. Cho nên, em thích cả ba và mẹ.”

Dương Tầm Chiêu nghĩ một hồi cũng thấy đúng nên anh lại gật đầu, tiếp tục dán mắt nhìn Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, sao người này lại đáng yêu đến vậy chứ! Dáng vẻ nghiêm mặt tức giận giống hệt một đứa nhóc.

“Em còn thích Liễu Ảnh, cô ấy là bạn thân nhất của em! Chúng em cùng nhau lớn lên, dù là lúc gặp phải khó khăn cũng không xa rời. Chúng em suy nghĩ cho nhau, em không thể buông bỏ tình cảm này được.”

Hàn Nhã Thanh đã nói chuyện kèm theo cả ý nghĩ trêu chọc anh rồi, nhưng cô cũng muốn Dương Tầm Chiêu nhận thức rõ được rõ ý nghĩa của anh với cô, đối với Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu vĩnh viễn là người có một không hai trên đời!

Cô cũng muốn Dương Tầm Chiêu nhận thức rõ được rõ ý nghĩa của anh với cô, đối với Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu vĩnh viễn là người có một không hai trên đời!

Hàn Nhã Thanh nói xong thì lẳng lặng nhìn Dương Tầm Chiêu, đợi anh đáp lại. Dương Tầm Chiêu biết cả Hứa Dinh Dinh lẫn Liễu Ảnh, cũng khá quen với hai người bọn họ. Bạn thân nhất của cô là Hứa Dinh Dinh còn đang ở bên cậu tư Tịch – người anh em của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu còn chúc phúc cho họ nữa, trong lòng anh nhất định cũng đã chấp nhận rồi.

Còn Liễu Ảnh, Dương Tầm Chiêu cũng biết cảm tình giữa cô và Liễu Ảnh. Với bản thân cô mà nói, từ bỏ hai cô gái này là việc không thể.

Cô cũng tin chắc rằng Dương Tầm Chiêu cũng nhất định sẽ hiểu được cho hai người này. Chỉ là… nếu tình cảm này cũng đều được coi là thích thì Dương Tầm Chiêu có thể tiếp nhận nổi sao? Hàn Nhã Thanh muốn biết Dương Tầm Chiêu sẽ trả lời thế nào, cho dù anh có không hiểu được, nhưng Hứa Dinh Dinh và Liễu Ảnh đều là con gái nên chắc hẳn Dương Tầm Chiêu cũng không để ý đâu phải không?

Nhưng vẻ mặt của Dương Tầm Chiêu còn âm trầm hơn cả lúc trước, những người trước đó thì cũng thôi đi, họ đều là người nhà không thể chia cắt được! Nhưng Hứa Dinh Dinh và Liễu Ảnh thì là gì đây? Họ không chỉ không có quan hệ máu mủ, hơn nữa còn đều là phụ nữ, như vậy thì có gì đáng thích chứ! Phần yêu thích này khiến Dương Tầm Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ, huống chi trong mắt anh, cả Hứa Dinh Dinh và Liễu Ảnh đều là hoa đã có chủ nên chữ “thích”

này lại càng vô cùng quái lạ. Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đầy bất mãn, Hàn Nhã Thanh biết ngay là anh không bằng lòng mà, cô cũng không nhịn nổi mà phì cười, Dương Tầm Chiêu lại giận dữ trừng mắt nhìn cô! Cô lại coi anh là trò cười đây mà!

Hàn Nhã Thanh ôm cổ Dương Tầm Chiêu, không nhịn được hỏi: “Sao anh lại đáng yêu đến vậy chứ hả?

Sao trước kia em không phát hiện chuyện này nhỉ.”

Dương Tầm Chiêu cắn răng, người phụ nữ này lại đang đùa với lửa đây mà! Đêm hôm khuya khoắt như vậy anh còn chưa đè cô ra ngay thì cũng thôi đi, vậy mà cô còn dám khiêu khích anh! Hàn Nhã Thanh dỗ dành: “Anh không thể chấp nhận được sao? Nhưng em thực sự thích Hứa Dinh Dinh và Liễu Ảnh, họ là những người bạn thân nhất của em, có ý nghĩa rất đặc biệt với em. Cũng giống như anh với bạn anh, chẳng hạn như là nhóm Đường Lăng, cậu hai Trác, chắc hẳn anh cũng không nỡ bỏ họ đâu đúng không? Em không tin là anh lại ghét họ đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi