CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1713

“Nhưng anh không thích họ mà.”

Dương Tầm Chiêu nghiêm túc phản bác lại, anh chỉ thích Hàn Nhã Thanh thôi, anh không hề có ham muốn với những người khác.

“Vậy anh ghét họ sao?”

Hàn Nhã Thanh hỏi lại, lối suy nghĩ của người này hình như hơi khác biệt so với những người khác, nhưng bởi vì hiện giờ hai người không cố chút mâu thuẫn nào nên Hàn Nhã Thanh cũng vẫn nói chuyện với anh bằng giọng điệu nửa dỗ dành nửa giải thích.

“Đương nhiên là không phải rồi.”

Dương Tầm Chiêu lập tức đáp lại. Nếu ghét họ thì anh sẽ không cho họ cơ hội tiếp cận mình. Bấy lâu nay, họ vẫn luôn là bạn bè, nên tất nhiên không phải là ghét, mà ngược lại, chắc chắn phải có chỗ mà bản thân anh tiếp nhận.

“Đúng, anh không ghét họ, nhưng anh cũng không thích họ, vậy anh coi tình cảm này là gì cơ chứ? Tình cảm anh dành cho họ là gì đây?”

Hàn Nhã Thanh từng bước dẫn lối tư duy cho Dương Tầm Chiêu.

Nhờ có Hàn Nhã Thanh vỗ về mà Dương Tầm Chiêu đã bình tĩnh hơn nhiều, anh cũng dần dần hiểu được lời của Hàn Nhã Thanh. Anh bị Hàn Nhã Thanh hỏi đến ngẩn ngơ, tình cảm anh dành cho người xung quanh là gì đây? Tình cảm dành cho bạn bè không phải là tình bạn sao? Nhưng đó là thích sao?

Anh cũng không bài xích khi bạn bè tiếp cận, anh chỉ không quen mà thôi. Nếu như thực sự có tiếp xúc thì anh cũng không cảm thấy khó chịu nên chắc chắn không phải là chán ghét, nhưng nói là thích thì… “Tình cảm anh dành cho họ có quý mến, có thích, nhưng thích ở đây không liên quan đến tình yêu mà chỉ đơn thuần là thích một người mà thôi, anh có thể cùng chung sống, cùng làm việc với họ, thậm chí còn có thể trò chuyện, liên hệ với họ, tình cảm anh dành cho họ chính là thích, nhưng chỉ là nhiều hay ít mà thôi.”

Hàn Nhã Thanh nhân cơ hội giải thích với Dương Tầm Chiêu: “Không phải tất cả sự yêu thích đều liên quan đến tình yêu nam nữ. Tình thân cũng có thể nói là thích, tình bạn cũng có thể nói là thích, tình yêu cũng có thể nói là thích, nhưng yêu thích trong tình yêu lại không giống với yêu thích những thứ khác, yêu thích của tình yêu là có một không hai, không phải anh thì không được.”

Dường như Dương Tầm Chiêu cũng đã phần nào hiểu được mấy chuyện tình cảm này, tình cảm anh dành cho Hàn Nhã Thanh chính là thích, thích rất nhiều rất nhiều, yêu thích có một không hai hợp lại thành chữ “yêu”, anh yêu Hàn Nhã Thanh, chỉ yêu mình cô, tình cảm này không cách nào chia sẻ với người khác, càng không thể chia sẻ với người khác, cho dù người khác có yêu thích cô thì cũng không cách nào tha thứ được! Đó chính là vảy ngược của anh, bất kỳ người nào cũng không thể đụng vào, còn yêu thích dành cho người khác thì có thể chia sẻ, thậm chí còn có thể chung sống trong hòa bình.

Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, vậy tình cảm cô dành cho anh cũng là có một không hai, không cách nào chia sẻ sao? Cô sẽ cảm thấy ghen tị khi bên anh có người phụ nữ khác sao? Cũng sẽ có dục vọng chiếm giữ điên cuồng sao? Dương Tầm Chiêu không hỏi ra lời mà chỉ ngẩn người nhìn Hàn Nhã Thanh.

Dường như Hàn Nhã Thanh đã nhìn thấu suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu, cô cười khéo léo, ôm lấy Dương Tầm Chiêu, nói: “Tình cảm em dành cho anh chính là tình yêu, là tình yêu nam nữ, không là anh thì không được! Em yêu anh, chỉ muốn anh là của riêng mình, không muốn chia sẻ anh với người khác, càng không muốn bất kỳ ai thấy được dáng vẻ động tình của anh, anh chỉ thuộc về em, chỉ có thể là của riêng mình em thôi!”

Lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh nói rõ ràng, thậm chí còn có hơi lộ liễu đến như vậy, nhưng Hàn Nhã Thanh chẳng hề hối hận, cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu giờ đã dễ trao đổi lắm rồi, mặc dù anh vẫn rất độc đoán, dục vọng chiếm giữ vẫn rất mãnh liệt nhưng anh đã có thể kiểm soát được rồi, giờ hai người họ đã có thể nói chuyện với nhau mà không bị gián đoạn vì đánh mất lý trí, Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ về những lời cô nói, tiếp nhận những lời cô nói từng chút một.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất vui vẻ trước tình cảm giữa hai người họ lúc này, giờ đã không còn là sự tín nhiệm mỏng manh lúc trước, không còn là nhận thức cố chấp từ một phía lại không nguyện lòng giãi bày. Hiện tại, nếu họ có xảy ra mâu thuẫn thì phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh chính là giải thích thật cẩn thận, cô sẽ không nghi ngờ tình cảm mà Dương Tầm Chiêu dành cho cô nữa, chuyện duy nhất cô cần làm lúc này chính là để Dương Tầm Chiêu hiểu rõ cô hơn, ủng hộ cô hơn.

“Vậy… Em sẽ ghen tuông với những người phụ nữ khác bên cạnh anh chứ? Em sẽ ghen tị với bọn sao?

Ừm… Còn nữa, em sẽ muốn giết cô ta chứ?”

Hàn Nhã Thanh chỉ nghe Dương Tầm Chiêu chậm rãi hỏi, vừa suy tư vừa chầm chậm lên tiếng, cứ như bên trong lời nói còn có chút do dự vậy. Dương Tầm Chiêu nghe lời Hàn Nhã Thanh nói xong liền lập tức mừng vui khôn xiết, nhưng phản ứng trước đó của Hàn Nhã Thanh cũng chẳng khiến anh cảm thấy sâu sắc đến vậy, cho nên anh không dám tin mà chỉ có thể hỏi cô.

Dương Tầm Chiêu cảm thấy tính mình đã hòa nhã hơn nhiều, trước kia chỉ cần nói nửa câu không hợp ý là anh sẽ tức giận, sẽ hoài nghi, nhưng hiện giờ anh lại muốn nghiêm túc nghe Hàn Nhã Thanh nói chuyện, sẽ đi theo mạch suy nghĩ của cô, rồi dần dần anh cũng cảm thấy bản thân ngày càng hiểu rõ Hàn Nhã Thanh, hiểu được sao cô lại nghĩ như vậy, con tim anh cũng chậm rãi sát lại cô hơn. Anh càng vui mừng vì Hàn Nhã Thanh bằng lòng để anh hiểu rõ cô, để họ có cơ hội hiểu rõ lòng nhau hơn.

“Ngốc ạ, đương nhiên là em sẽ làm vậy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi