CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1801

Lúc Liễu Ảnh rời khỏi bệnh viện liền đụng phải trợ lý đặc biệt Giang và An Kỳ đang đi tới. Hôm nay không phải là chủ nhật, trợ lý đặc biệt Giang chỉ đến đây để thăm mẹ của An Kỳ một lát, xem xem tình hình hiện tại của bà ta thế nào, và có cần giúp đỡ gì không. Nên khi đụng phải Liễu Ảnh, anh ta chợt sửng sốt… đã lâu rồi không gặp.

“Cô Liễu, lâu rồi không gặp.” Vì ngẫu nhiên gặp nhau nên hai người muốn tránh cũng không tránh được.

Trợ lý đặc biệt Giang chủ động chào hỏi, trong lòng anh ta buồn bã thầm nghĩ, Liễu Ảnh bây giờ thật sự khác hồi còn ở bên cạnh tổng giám đốc quá nhiều. Khi ở bên tổng giám đốc, cô luôn dịu dàng, bình tĩnh, rạng rỡ, xinh đẹp, nụ cười đoan trang luôn hiện hữu trên mặt. Vậy mà bây giờ lại tiều tụy đi nhiều, sắc mặt hơi trắng bệch, có cảm giác lực bất tòng tâm, cũng không biết đã chịu những trắc trở gì rồi.

“Chào anh.” Liễu Ảnh đáp lời, người bên cạnh Tư Đồ Không đều biết cô, chỉ là cô và trợ lý đặc biệt Giang rất ít khi gặp nhau, hơn nữa cũng là vì Tư Đồ Không mới biết nhau nên bây giờ có hơi gượng gạo, không có gì để nói với nhau cả.

Liễu Ảnh không muốn nói nhiều với trợ lý đặc biệt Giang, cô muốn trực tiếp rời đi nhưng trợ lý đặc biệt Giang lại mở miệng, Liễu Ảnh không thể không ở lại nghe tiếp.

“Cô Liễu không khỏe sao?” Trợ lý đặc biệt Giang nhìn bệnh viện trước mặt, chỉ có thể hỏi như thế. Thậm chí anh ta còn đang nghĩ, có phải tổng giám đốc Tư Đồ đã làm gì đó nên mới khiến Liễu Ảnh bị bệnh không, quả nhiên gần vua như gần cọp mà.

Liễu Ảnh cứng đờ một lát rồi mới chậm rãi nói: “Mấy ngày trước tôi bị sốt nên tới bệnh viện khám thử.”

Quan hệ giữa trợ lý đặc biệt Giang và Tư Đồ Không rất tốt nên không thể để anh ta nhận ra điều khác thường được. Liễu Ảnh trực tiếp chuyển đề tài đến trên người trợ lý đặc biệt Giang: “Bạn gái sao?”

Trợ lý đặc biệt Giang cứng đờ cả người, lại bị hiểu lầm rồi, còn phải giải thích từ tốn nữa, anh ta không được tự nhiên, nói: “Không phải, là nhân viên mới của công ty.” Trợ lý đặc biệt Giang nói xong thì liền hối hận, liệu câu này có bị hiểu theo nghĩa khác không đây? Chủ yếu là trước kia, An Kỳ là người được dâng cho tổng giám đốc, mà từ trước đến nay trong lòng anh ta, Liễu Ảnh vẫn luôn là vợ tổng giám đốc, bây giờ hai người lại đụng mặt nhau. Họ không hiểu thì không xấu hổ, thế nhưng người khó xử là anh ta giờ phải làm sao đây.

Liễu Ảnh thoáng sửng sốt, nhân viên mới tới công ty? Từ bao giờ Tư Đồ Không lại đối xử tốt với cấp dưới vừa vào làm như thế? Đặc biệt để trợ lý đặc biệt Giang đi cùng sao? Mối quan hệ rõ ràng khác xa so với bình thường, xem ra Tư Đồ Không cũng không khó chịu bao nhiêu. Trong lòng Liễu Ảnh chợt thấy chua chát, thì ra, dù bản thân cô không tin rằng Tư Đồ Không thật lòng yêu mình, nhưng khi bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, cô vẫn sẽ khó chịu.

Liễu Ảnh hít sâu một hơi để cảm xúc của mình bình tĩnh lại, như thế rất tốt, cô và Tư Đồ Không chia xa rồi, Tư Đồ Không có mục tiêu mới rồi sẽ có thể quên cô ngay, cô có thể có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Đứa bé này, cũng không còn quan hệ gì với Tư Đồ Không cả, như thế rất tốt! Đáy lòng Liễu Ảnh thầm nói.

Nãy giờ An Kỳ vẫn không nói chuyện, đây không phải là chuyện cô ta có thể tham dự vào, chỉ cần đứng chờ trợ lý đặc biệt Giang giải quyết xong là được rồi.

“Ừm, vậy trợ lý đặc biệt Giang cần làm gì thì cứ làm đi, tôi đi trước đây.” Liễu Ảnh nở nụ cười cứng ngắc.

Cô khoát tay mẹ Liễu, nói với trợ lý đặc biệt Giang, còn thuận tiện khẽ mỉm cười với An Kỳ. An Kỳ nhìn thấy nụ cười này, không hiểu sao lại tự dưng cảm thấy chua xót, nụ cười này quá giả tạo, nó chứa quá nhiều bất đắc dĩ, thậm chí còn có ít cảm kích, khiến An Kỳ nhìn mà không hiểu ra sao.

Lúc Liễu Ảnh quay người rời đi, xém chút nữa đã khóc rồi, cô không biết mình đang khó chịu vì điều gì, là khó chịu vì mình, hay là khó chịu vì Tư Đồ Không tuyệt tình nữa. Liễu Ảnh đã coi An Kỳ như người phụ nữ của Tư Đồ Không, người được trợ lý đặc biệt Giang đích thân đưa đón, người xinh đẹp và đơn thuần như thế rất thích hợp với Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh cảm thấy mình vẫn không có cách nào so sánh với Tư Đồ Không cả. Sự tuyệt tình của cô là cắt đứt tình cảm giữa hai người, sự tuyệt tình của Tư Đồ Không là trực tiếp quên lãng, chỉ thấy người mới cười nào thấy người cũ khóc? Cô vừa mới rời đi, vậy mà Tư Đồ Không liền vội vã có người phụ nữ mới rồi, cô và Tư Đồ Không quả nhiên là người của hai thế giới.

Liễu Ảnh vừa chúc phúc cho sự tuyệt tình của Tư Đồ Không, vừa thấy bi ai thay cho An Kỳ, chỉ sợ cô ta là cô tiếp theo thôi. Đáy lòng Liễu Ảnh lại âm thầm nghĩ, đây chính là kết quả mà cô muốn mà, cô có thể thoải mái rời đi, hoàn toàn không có vướng bận, bây giờ cô chỉ còn đứa bé này thôi. Liễu Ảnh lẳng lặng sờ bụng mình, rất khó tưởng tượng rằng trong này lại có một sinh mạng mới, mặc dù nó là con của người cô không muốn ở bên, nhưng nó thật sự đang tồn tại.

An Kỳ nhìn theo bóng lưng Liễu Ảnh, cô ta cảm thấy bóng lưng đó vô cùng cô đơn, vẻ mặt cô bình tĩnh như không hề để ý tới cái gì, nhưng bóng dáng lại quá mức cô độc, giống như ở bên cạnh cô nên có một người nào đó ở bên. Có lẽ vì cùng là phụ nữ nên An Kỳ nhạy cảm thấy được động tác Liễu Ảnh vuốt ve bụng, cô ta khó hiểu hỏi: “Cô gái vừa rồi là…”

“Đây không phải là chuyện cô nên biết.” Trợ lý đặc biệt Giang nói với thái độ lạnh lùng khác thường. Qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, An Kỳ phát hiện người trước mặt là một cấp trên rất tốt, trên công việc thì tỉ mỉ từng chút, anh ta sẽ chỉ dạy cô ta cần làm những gì, nên làm thế nào, thậm chí sẽ phân loại ra nói cho cô ta, cô ta được truyền thụ rất nhiều tri thức, An Kỳ rất may mắn khi có một lãnh đạo như thế. Hơn nữa, An Kỳ cũng phát hiện, mặc dù đáy lòng người đàn ông trước mặt này có hơi lạnh lùng, nhưng ngoài mặt sẽ không thể hiện điều đó ra, trừ phi là chuyện thật sự nghiêm trọng, ví dụ như bây giờ, ví dụ như thân phận của cô gái vừa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi