CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1803

Ngày hôm sau tỉnh lại, Liễu Ảnh nhìn thấy bóng dáng bận rộn của mẹ, cô đã sững sờ thật lâu. Cô rất thích sự ấm áp này nên liền cảm thấy đứa bé này có hơi dư thừa, con của Tư Đồ Không không nên xuất hiện trong nhà cô mới phải, vì vậy Liễu Ảnh tìm một cái cớ rồi lại tới bệnh viện một chuyến.

“Bác sĩ, tôi đang mang thai. Tôi muốn bỏ đứa bé này.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói ra câu này. Bác sĩ hôm nay không phải bác sĩ hôm qua, cô sợ lại gặp phải trợ lý đặc biệt Giang, dù sao cứ liên tục đi bệnh viện cũng sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ. Nữ bác sĩ trước mặt đã chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất dễ gần, trong lòng Liễu Ảnh thấy thân thiết hơn phần nào.

“Kiểm tra cơ thể một chút đi.” Bác sĩ Vương đã sớm quen với cảnh này rồi, lại thấy chỉ có mình cô tới thì thở dài, không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp thế này mà cũng bị bỏ rơi, hơn nữa nhìn có vẻ như đã chịu đủ tra tấn.

Liễu Ảnh đi kiểm tra theo trình tự một chuyến rồi lại quay về tìm bác sĩ này. Bà ấy nhìn Liễu Ảnh, lại nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, Liễu Ảnh lo lắng nhìn bà ấy.

“Tôi muốn hỏi trước một chút, người nhà của cô có ở bên cạnh cô không?” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói, giọng điệu này khiến trong lòng Liễu Ảnh có dự cảm không tốt.

“Tôi… Họ đều không ở đây, bác sĩ cứ nói thẳng đi, tôi có thể chấp nhận được.” Liễu Ảnh vuốt bụng, bây giờ chưa hiện rõ ra nên vẫn chưa sờ được gì, nhưng mấy ngày nay cô vẫn luôn cảm thấy mình đã không còn một mình nữa, cô cũng đã là mẹ, cô phải sống thật tốt.

“Cơ thể cô hơi yếu, tử cung lạnh, nếu bỏ đứa bé này thì có thể sau này sẽ khó có thai được nữa.” Tình huống như thế bác sĩ Vương cũng đã từng gặp rồi. Bà ấy có thể nhận ra, cô gái tên Liễu Ảnh trước mặt vừa phải trải qua một ít giày vò, phần nhiều là giày vò về tinh thần. Nghĩ cũng đúng, nếu hai người mặn nồng thì sao có thể nghĩ tới việc bỏ đứa bé này chứ?

“Ý là nếu tôi bỏ đứa bé này thì sau này sẽ không thể có con nữa sao?” Liễu Ảnh lặp lại một lần, đúng là đáng buồn, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này, lẽ nào cô nhất định phải giữ lại đứa bé này sao?

“Cũng không phải là không thể, mà là rất khó có thai, hơn nữa tâm trạng của cô hiện giờ không ổn định, sau khi phá thai không cách nào khôi phục hoàn hảo trở lại được cả, những điều này đều sẽ có ảnh hưởng.” Bác sĩ Vương thở dài, người đến đây có bình tĩnh, có buồn khổ, có đau lòng, cũng có vài người là vì cãi nhau, nhưng những người bình tĩnh đến mức tuyệt vọng như Liễu Ảnh lại không nhiều, dường như cô đã gặp phải đả kích gì rất lớn nhưng lại có gì đó vẫn luôn chống đỡ không cho cô gục ngã.

Liễu Ảnh nghiêng đầu, quá châm chọc mà, cô thua trên tay Tư Đồ Không hết lần này đến lần khác, giờ còn phải thua trên tay đứa bé này nữa sao?

“Ý kiến của tôi là tạm thời cô nên giữ đứa bé này lại, một phần là vì hy vọng cơ thể cô không phải chịu quá nhiều tổn hại, một phần là hy vọng cô có thể thương lượng lại với người nhà lần nữa, nếu xác định muốn bỏ đứa bé này thì sau khi phẫu thuật phải điều dưỡng thật tốt, không thể để lại di chứng được.”

Điều bác sĩ Vương không nỡ lòng thấy nhất chính là nếu bỏ đứa bé này đi rồi thì sau này không thể có con được nữa, đây quả thật là một thanh đao treo ngang trên đầu phụ nữ, cho dù lựa chọn thế nào đi nữa cũng đều không an toàn.

Mà cô gái trước mặt bà ấy, cô vẫn còn trẻ, còn có tương lai rộng mở, nếu vì thế mà mất đi cơ hội làm mẹ, chỉ sợ sẽ rất buồn khổ, chỉ hi vọng cô và người yêu vẫn còn có tình cảm. Bác sĩ Vương không nói là chồng vì bình thường những cô gái đến đây một mình đều chưa kết hôn, phải đi tới bước đường này có lẽ cô gái đó đã vô cùng tuyệt vọng, vậy nên từ trước tới giờ bà ấy chỉ hỏi một câu, cũng chỉ hỏi một lần: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Không phải không có người thay đổi vì câu hỏi này, nhưng bà chỉ hy vọng khi bất cứ một cô gái nào đưa ra quyết định này đều không phải là vì nhất thời kích động, mà là đã nghiêm túc suy xét. Cô ấy phải suy nghĩ cho mình mà không phải người khác, dù sao thì trên chuyện này, phụ nữ vĩnh vẫn luôn là người chịu tổn thương.

Liễu Ảnh há miệng, cô không biết nên nói gì, thương lượng với người nhà, với Tư Đồ Không sao? Không, tuyệt đối không thể, nếu có thể không gặp thì cả đời này cô đều không muốn gặp lại Tư Đồ Không nữa.

Thương lượng với mẹ sao? Nếu mẹ biết tình hình sức khỏe của cô chắc chắn sẽ muốn cô giữ lại đứa bé này. Nhưng sao cô có thể để mẹ mình nuôi con của Tư Đồ Không được đây? Cô có tư cách gì mà làm như thế chứ?

“Không còn cách nào khác sao?” Liễu Ảnh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào bác sĩ, tiếc rằng bác sĩ dù có lòng muốn giúp cũng chẳng giúp được: “Với tình trạng của cô, sau khi phẫu thuật nhất định phải có người chăm sóc, hơn nữa nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nên cần phải cho người nhà của cô biết.” Bác sĩ Vương cũng rất đau lòng. Cô gái trước mặt tiều tụy, mặt mày trắng bệch, dù quần áo và trang sức trên người đều rất đắt tiền nhưng sao tiền bạc nào có thể chữa trị và bù đắp được đau thương và sự trống rỗng trong lòng chứ?

Liễu Ảnh cụp mắt xuống, nếu đã như vậy, nếu đã như vậy rồi cô còn có thể làm thế nào được đây? Cô còn có thể làm gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi