CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1808

“Không mời anh vào nhà ngồi sao?” Tư Đồ Không dùng cách thứ hai, anh ta muốn nói chuyện nghiêm túc với Liễu Ảnh một lần, ở đây, rõ ràng không thích hợp cho lắm.

Liễu Ảnh muốn từ chối, mẹ Liễu nắm chặt tay Liễu Ảnh: “Được.” Mẹ Liễu đoán, lần này Tư Đồ Không tới, nguyên nhân chắc chắn không đơn giản, chỉ sợ anh ta đã biết chuyện Liễu Ảnh mang thai rồi, có điều, vậy thì có sao? Hai người không có hôn ước, cũng chưa kết hôn, đứa bé này, chính là của một mình Liễu Ảnh, không có bất kỳ quan hệ gì với Tư Đồ Không.

Mẹ Liễu mở cửa dẫn họ vào, phòng khách rất lớn, tất cả ngồi xuống. Liễu Ảnh ngồi trên sô pha, dựa vào lưng ghế, lười biếng ngả người xuống, như thể không quan tâm tới Tư Đồ Không. Mẹ Liễu rót ly nước, thuận tiện đưa cho Liễu Ảnh một ly sữa ấm, Liễu Ảnh không uống, đặt ở trên bàn.

“Em vẫn ổn chứ? Sao lại tới bệnh viện?” Tư Đồ Không lên tiếng trước. Trạng thái hiện giờ của cô không giống trước đây, Liễu Ảnh lúc này có một cảm giác thản nhiên, tự tại, giống như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta, nhưng phần nhiều là cố ý, Liễu Ảnh đang cố ý phớt lờ anh ta. Mà anh ta cũng không muốn nhắc tới đứa bé ngay khiến Liễu Ảnh phản cảm, thế nên cứ để từ từ.

“Bị ốm tới bệnh viện, không phải là chuyện bình thường sao?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, quả nhiên là nhắc tới chuyện bệnh viện, lẽ nào, anh ta thật sự biết gì rồi sao? Thật sự là vì cô tới bệnh viện nên Tư Đồ Không mới tới tìm cô sao? Không phải chứ, nguyên nhân này, hoàn toàn không đến mức đó, thế nên, là anh ta suy đoán sao?

Mẹ Liễu Ảnh ngồi bên cạnh, như người không liên quan, bà không muốn xen vào. Chuyện của Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, vẫn nên để hai người giải quyết.

“Có phải em mang thai rồi không?” Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, bình tĩnh hỏi, trong lòng anh ta rất bất ổn, sợ Liễu Ảnh cho anh ta một đáp án khác, càng sợ Liễu Ảnh sẽ nói một đáp án anh ta không muốn nghe. Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Liễu Ảnh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô.

Liễu Ảnh thoáng sửng sốt, cô cảm thấy Tư Đồ Không sẽ tới vì nguyên nhân này, chỉ là không ngờ anh ta lại nói chắc chắn như vậy, vậy là, anh ta biết rồi sao? Ít nhất là đã có đủ chứng cứ chứng minh cô mang thai, nhưng vậy thì có sao? Không ảnh hưởng gì tới cô cả.

“Đúng vậy.” Liễu Ảnh không giấu giếm gì, thay đổi tư thế, nhìn Tư Đồ Không với vẻ khiêu khích. Nếu anh đã tới đây vì chuyện này, vậy thì, cắt đứt triệt để luôn thì hơn.

Trong lòng mẹ Liễu căng thẳng, không có ai hiểu rõ hơn bà, khi Liễu Ảnh nói câu này cần cố gắng bao nhiêu, hơn nữa, sự thản nhiên này ở trong lòng Liễu Ảnh lại vô cùng nặng nề.

Tư Đồ Không cảm thấy lòng như nghẹn lại, vì sao Liễu Ảnh có thể thản nhiên như vậy. Đứa bé này là của cô, cũng là của anh ta, sao Liễu Ảnh lại giống như không chút để ý vậy?

“Sao em lại không nói với anh?” Tư Đồ Không hỏi Liễu Ảnh, Liễu Ảnh xem anh ta là gì, một người chết sao? Mang thai con của anh ta, còn muốn rời đi?

“Nói với anh, nói với anh cái gì?” Liễu Ảnh nghi hoặc nói, như thể không cùng một nhịp với Tư Đồ Không: “À, nói với anh tôi mang thai á, nhưng mà, dựa vào cái gì chứ? Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Anh và đứa bé này có quan hệ gì sao?”

Nụ cười châm chọc trên khuôn mặt Liễu Ảnh khiến Tư Đồ Không vô cùng khó chịu. Liễu Ảnh thật sự rất hận anh ta, thậm chí còn kéo theo cả đứa bé này. Liễu Ảnh đang cười nhạo anh ta, chính vì giữa họ không có quan hệ gì nữa, thế nên, đứa bé này, cũng không có quan hệ gì với anh ta sao?

“Nó cũng có một nửa dòng máu của anh.” Tư Đồ Không cố gắng bình tĩnh nói. Anh ta không muốn chọc giận Liễu Ảnh, hiện giờ không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Liễu Ảnh cả. Hơn nữa, những gì cô nói cũng chỉ là lời nói tức giận mà thôi, Tư Đồ Không tỏ vẻ bản thân có thể hiểu.

“Anh chắc chứ?” Liễu Ảnh cười khẩy, cô nhìn thẳng Tư Đồ Không, thấy rõ ràng vẻ mặt kinh ngạc trong nháy mắt của anh ta, Tư Đồ Không, có phải anh quá tự tin rồi không?

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, đây là ý gì? Chuyện này cần xác nhận sao? Bên cạnh Liễu Ảnh, chắc chỉ có một người đàn ông là anh ta thôi mà? Còn có ý khác sao? Mà vẻ mặt Liễu Ảnh mang theo vẻ trào phúng, mỉa mai, lẽ nào ý của Liễu Ảnh, đứa bé này hoàn toàn không có quan hệ gì với anh ta? Đứa bé này, là của ai?

Sắc mặt Tư Đồ Không lập tức trở nên khó coi, Liễu Ảnh sẽ không tự nhiên mà nói câu này, hay là đứa bé này thật sự không có quan hệ gì với anh ta? Tư Đồ Không nghiêm túc suy nghĩ một lát, Liễu Ảnh mang thai một tháng trước, khi đó, cô vẫn ở bên cạnh anh ta, không thể tiếp xúc với người đàn ông khác được, thế nên đứa bé này nhất định là của anh ta, không có người đàn ông nào khác. Liễu Ảnh nói như vậy chắc chắn để chọc giận anh ta, để cắt đứt hoàn toàn quan hệ của hai người mà thôi.

Tư Đồ Không nghĩ kỹ vấn đề này, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn. Anh ta ngẩng đầu nhìn Liễu Ảnh: “Có phải con của anh không, em là người rõ nhất, anh cũng biết rõ ràng, em nói không phải của anh, anh không tin.”

Liễu Ảnh khẽ cười, không ngờ Tư Đồ Không vẫn có thể bình tĩnh như vậy, trước kia không phải anh ta để ý chuyện này nhất sao? Giờ không để ý nữa rồi? Hay là có suy tính gì khác?

“Đứa bé là của anh, đúng không?” Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh không phản bác, xác định suy đoán trong lòng là chính xác. Liễu Ảnh chỉ là muốn chọc giận anh ta thôi, hai người đã không còn quan hệ gì nữa, chẳng qua là vậy thôi.

“Là của anh thì có làm sao, đứa bé này không có bất cứ quan hệ gì với anh cả.” Liễu Ảnh thản nhiên nhìn anh ta, ánh mắt Tư Đồ Không có chút lạnh lùng, nhưng Liễu Ảnh không để ý. Tư Đồ Không không nên ảnh hưởng tới cuộc sống của cô nữa, họ không nên liên lạc nữa, dù có đứa bé này cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi