CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1809

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, cô có ý gì, sao lại năm lần bảy lượt nói đứa bé này không có quan hệ gì với anh? Rõ ràng quan hệ huyết thống không có cách nào dứt bỏ, lẽ nào Liễu Ảnh có thể thật sự khiến đứa bé không có quan hệ gì với anh ta sao? Hay là, Liễu Ảnh đang nhấn mạnh điều gì.

“Sao có thể không có quan hệ gì? Đó là huyết mạch của chúng ta, dù thế nào cũng không dứt bỏ được.”

Tư Đồ Không bình tĩnh nói với vẻ chắc chắn. Dù Liễu Ảnh là mẹ ruột thì cũng không thể nào gỡ bỏ được tình cảm này.

“Tổng giám đốc Tư Đồ nghĩ nhiều rồi, đứa bé này là của một mình tôi thôi, không có quan hệ gì với anh cả, thế nên tương lai của nó, cũng chỉ cần một mình tôi quyết định.” Liễu Ảnh nói, dường như, vừa rồi nói với Tư Đồ Không quá nhiều, căn bản không nên cho anh ta cơ hội, không nên để anh ta biết sự tồn tại của đứa bé này.

“Là sao?” Tư Đồ Không rất ít khi thấy vẻ mặt lạnh lùng vô tình như vậy của Liễu Ảnh. Hơn nữa vấn đề đang thảo luận liên quan tới đứa bé, có đứa bé rồi, Liễu Ảnh là một người mẹ thì không nên vô tình như vậy, ít nhất nên dịu dàng, tình cảm một chút.

“Tổng giám đốc Tư Đồ thông minh như vậy, không hiểu được ý của tôi sao?” Liễu Ảnh không nói thẳng, nhắc nhở kín đáo Tư Đồ Không, ánh mắt khiêu khích thậm chí mang theo sự trả thù. Trái tim Tư Đồ Không như bị thứ gì đó bóp nghẹt, ý của Liễu Ảnh quá rõ ràng, khiến anh ta không thể không nghĩ theo hướng nào đó.

Liễu Ảnh chính là muốn lừa Tư Đồ Không. Nếu Tư Đồ Không mãi không biết đến sự tồn tại của đứa bé này là tốt nhất, nhưng nếu đã biết rồi, vậy thì, đứa bé này không nên “tồn tại” nữa, thế nên để nó biến mất đi. Nếu có thể lừa được Tư Đồ Không thì tốt rồi. Liễu Ảnh nghĩ, ánh mắt mang theo ý cười cùng vẻ châm chọc, đáng tiếc, nụ cười này quá chua xót, Liễu Ảnh dường như không kiểm soát nổi.

Trái tim Tư Đồ Không tan vỡ thành từng mảnh, không chỉ vì suy đoán của anh ta, mà còn là vì nụ cười này của Liễu Ảnh, quá chua xót, giống như một nét mực trên bộ đồ trắng, làm thế nào cũng không thể phớt lờ được, mà vết mực này, là do anh ta vẽ lên, Liễu Ảnh đang trả thù anh ta.

Tư Đồ Không lập tức cảm nhận được, ngay từ đầu Liễu Ảnh đã không muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ta rồi, giống như một ván cờ, Liễu Ảnh đã cược hết từ lâu, muốn cả hai cùng thiệt, muốn cá chết lưới rách!

“Thế nên, ý của em là…” Tư Đồ Không không nói tiếp được nữa, giọng anh ta run rẩy, anh ta không có cách nào chấp nhận, bản thân vừa mới biết sự tồn tại của đứa bé này đã lập tức bị gạt đi. Anh ta càng không thể chấp nhận nổi việc Liễu Ảnh vô tình như vậy, ngay cả đứa bé cũng không muốn giữ lại, nhanh như vậy đã phá đi, cô đang sợ điều gì sao?

“Đúng vậy, đứa bé bị tôi phá rồi.” Liễu Ảnh tiếp lời Tư Đồ Không, anh ta không nói ra được, vậy thì, để cô nói thay anh ta. Dù sao thì giữa hai người đã tan tành từ lâu rồi, cần gì phải giữ thể diện?

Hiện giờ Tư Đồ Không biết sự tồn tại của đứa bé, rõ ràng không muốn buông tay, thậm chí còn muốn nối lại quan hệ của hai người, thế nhưng, Tư Đồ Không từng hỏi ý kiến cô chưa? Cô không đồng ý.

Nếu đã như vậy, hà tất phải tăng thêm phiền não chứ, nhanh chóng gỡ bỏ đống hỗn độn, xóa bỏ sự tồn tại của đứa bé này đi. Liễu Ảnh thầm nói với đứa bé trong lòng: “Bé con, là mẹ có lỗi với con, đừng trách mẹ, sau này, hai mẹ con ta bên nhau cũng có thể sống thật tốt. “

Tư Đồ Không như muốn phát điên lên, anh ta lập tức đứng dậy, đụng phải góc bàn, chân va mạnh vào, nhưng anh ta cứ như không cảm nhận được, chống tay trên bàn nhìn Liễu Ảnh, không thể tin nổi mở miệng: “Em… em vừa nói gì?”

“Tôi nói, đứa bé bị tôi phá rồi!” Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không, không trốn tránh, nhìn thẳng vào anh ta, dáng vẻ như đang tranh chấp thứ gì, tuyệt đối không nhân nhượng.

“Anh không tin.” Tư Đồ Không nhìn chằm chằm ánh mắt Liễu Ảnh, muốn thấy sự chột dạ và trốn tránh trong đó, nhưng… không có, Liễu Ảnh nhìn thẳng anh ta, không hề né tránh, ánh mắt như chiếc giếng cạn, không chút gợn sóng, như thể đã tuyệt vọng từ lâu.

Tư Đồ Không cảm thấy, ánh mắt Liễu Ảnh như một con dao, đâm vào trái tim anh ta từng chút một, không chút lưu tình nào, đau ở đâu đâm ở đó. Liễu Ảnh hoàn toàn không muốn lưu tình, mà ánh mắt Liễu Ảnh, như thể đang nói với anh ta sự thật này vậy. Tư Đồ Không như phát điên lên.

“Sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Đó là con của em, cũng là con của anh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!” Tư Đồ Không rít gào, Liễu Ảnh, Liễu Ảnh, vì sao phải dùng giọng điệu bình thản như vậy, nói lời vô tình như vậy, em có biết câu nói này của em đã cắt đứt hoàn toàn hy vọng và đường lui của anh không?

Từ trước tới nay Tư Đồ Không chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, Liễu Ảnh đang trả thù anh ta, trả thù anh ta tới cùng.

“Sao em có thể tự mình quyết định, sao em có thể tự mình lựa chọn bỏ đứa bé đi?” Tư Đồ Không muốn hỏi Liễu Ảnh, cô có xem anh ta là ba của đứa bé không, người từng cùng chung chăn gối với anh ta, ít nhất cũng nên nói với anh ta một tiếng, để anh ta biết sự tồn tại của đứa bé này. Dù Liễu Ảnh không muốn giữ lại, anh ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô, nhưng có thể đừng một mình đưa ra quyết định, coi anh ta như không khí được không!

Liễu Ảnh nhìn anh ta cười, không tán đồng nói: “Vì sao tôi không thể quyết định giữ hay bỏ nó? Nó ở trong bụng tôi, là của một mình tôi, tôi có thể lựa chọn mang thai mười tháng sinh ra nó, cũng có thể lựa chọn phá bỏ nó. Tổng giám đốc Tư Đồ dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi