CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1856

Hơn nữa, cô ta tin rằng mình có thể ở bên Tư Đồ Không. Anh ta không kháng cự cô ta quá nhiều, hơn nữa bà Tư Đồ còn thích cô ta nữa. Nếu như có một người có thể đứng bên Tư Đồ Không, vậy thì người đó nhất định là cô ta, chỉ có thể là cô ta mà thôi.

“Anh tới đây làm gì vậy?” Cô Nguyễn nhìn Tư Đồ Không, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Cô ta muốn đến gần Tư Đồ Không hơn nhưng vẻ mặt bây giờ của Tư Đồ Không thực sự hơi lạnh lùng, hơn nữa ánh mắt cũng lạnh căm, giống như đang cảnh cáo người xung quanh đừng có tới gần anh ta vậy.

“Bộ trang sức kia đâu?” Tư Đồ Không nói thẳng, ban nãy anh ta định mua lại giúp Liễu Ảnh, nhưng Hàn Nhã Thanh đang ở bên cạnh cô, không cần anh ta giúp đỡ. Nhưng anh ta không ngờ rằng Liễu Ảnh lại từ bỏ bộ trang sức này, rơi vào tay cô Nguyễn.

“Anh tới xem bộ trang sức này sao? Em vừa đi lấy nó xong.” Cô Nguyễn cười tươi rạng rỡ. Hóa ra Tư Đồ Không cũng tin truyền thuyết như thế này. Anh ấy bằng lòng thưởng thức bộ trang sức này cùng mình, có phải đang biến tấu cách bày tỏ rằng, thực ra, mình có thể đứng bên cạnh anh ấy hay không.

“Tôi muốn mua lại nó.” Tư Đồ Không nói không chút cảm xúc nào, giống như một mệnh lệnh. Cô Nguyễn nghi hoặc khó hiểu nhìn Tư Đồ Không, mua nó? Vì sao? Ở trong tay cô ta không phải cũng như nhau sao?

“Anh muốn đưa cho người phụ nữ kia phải không?” Nghĩ tới việc Tư Đồ Không lấy bộ trang sức này để trả lại cho Liễu Ảnh, cô Nguyễn tức điên người mà hét lên: “Đó là thứ em đấu giá được, là của em, anh không thể lấy đi được.”

“Nó không phải của cô, năm đó không thuộc về cô, bây giờ cũng không thuộc về cô. Hơn nữa tôi muốn mua lại, chứ không phải là tay không cầm đi.” Tư Đồ Không bình tĩnh nói, hai điều này khác biệt rất lớn.

Anh ta có thể lấy đi mà không cần bỏ ra dù chỉ một cắc, nhưng đây là quà tặng cho Liễu Ảnh, anh ta không muốn lấy không từ chỗ người phụ nữ khác rồi tặng cô ấy.

Hơn nữa, ban nãy anh ta không trực tiếp đấu giá mua lại nó đã là giữ thể diện cho cô ta lắm rồi. Nếu như không phải không muốn cô ta lắm lời trước mặt mẹ thì anh ta chẳng thèm quan tâm tới cô ta làm gì.

“Có phải anh muốn tặng cho Liễu Ảnh, tặng cho cô ta hay không? Cô ta đâu có xứng với anh chứ!” Cô Nguyễn tức tới phát điên, vẻ mặt lạnh nhạt này của Tư Đồ Không giống như đang châm chọc cô ta vậy.

Hơn nữa đây là thứ cô ta đấu giá được, vậy mà anh ta còn đem đi trả lại cho con đàn bà kia, cô ta chẳng phải sẽ thành trò cười sao!

“Tôi muốn tặng cho ai không cần tới lượt cô hỏi đâu nhỉ.” Tư Đồ Không cười mỉa. Cô ta lấy đâu ra tự tin mà hỏi một câu là anh ta sẽ trả lời chứ? Anh ta có đầy cách nếu muốn có được bộ trang sức này. Bây giờ cố ý tới nói chuyện với cô ta là vì muốn sau này không có tranh chấp gì cả.

“Em sẽ không đưa cho anh đâu.” Cô Nguyễn nhìn chằm chằm Tư Đồ Không, anh ta dựa vào cái gì mà nói với cô ta như vậy, đây là thứ mà cô ta đấu giá được. Nếu như Tư Đồ Không mở lời muốn cô ta tặng cho anh ta, cô ta tuyệt đối sẽ tặng ngay mà không nói lời nào. Nhưng nếu như là tặng Liễu Ảnh, cho dù Tư Đồ Không có bỏ ra bao nhiêu tiền thì cô ta cũng sẽ không bán đâu! Có ném đi cũng sẽ không bán!

“Tôi thấy, nếu như ba cô biết cô bỏ ra gần trăm tỷ để mua một bộ trang sức chỉ đáng giá mấy tỷ, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy rất phức tạp đấy nhỉ?” Tư Đồ Không nói nhẹ bẫng, gần cả trăm tỷ, tự cô Nguyễn không thể bỏ ra nổi, là tiền mà nhà cô ta trả, số tiền này e là nhà họ Nguyễn không muốn bỏ ra đâu.

“Anh có ý gì?” Cô Nguyễn bỗng bình tĩnh trở lại. Nghĩ tới số tiền này, cô ta cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Nhà họ Nguyễn bọn họ bỏ ra được gần trăm tỷ nhưng người nhà cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý bỏ gần trăm tỷ để mua một bộ trang sức. Vậy là bây giờ Tư Đồ Không đang đe dọa cô ta sao?

“Hình như dự án hiện tại của nhà họ Nguyễn còn đang thiếu người đầu tư đúng không? Nếu như…” Tư Đồ Không nói sâu xa, nhưng còn chưa nói xong thì cô Nguyễn đã vội vã ngắt lời: “Anh đừng nói nữa!”

Cô ta không dám, cô ta thực sự không dám mạo hiểm như vậy, gần trăm tỷ một bộ trang sức, đem về nhà chắc chắn sẽ bị tức giận một thời gian. Nhưng nếu như ảnh hưởng tới dự án này, cô ta chắc chắn sẽ không được yên thân! Cô ta biết rõ điều này, đây là chuyện cô ta không dám đụng chạm vào.

“Cho nên, cô Nguyễn có muốn cân nhắc bán bộ trang sức này cho tôi không?” Tư Đồ Không không hề có ý muốn để cho cô ta từ chối. Trên mặt anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này giống như một âm mưu hơn, một âm mưu rất rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi