CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1857

“Anh có cho em cơ hội để từ chối chắc?” Cô Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói, Tư Đồ Không đúng là đủ tàn nhẫn, lúc anh ta nói chuyện này ra thì đã không có ý định cho người khác từ chối rồi. Hoặc là cho dù có từ chối thì anh ta cũng sẽ không quan tâm. Bởi vì anh ta có đầy cách để có được thứ mà anh ta muốn.

Người đàn ông này, thần bí, tràn đầy mị lực, nhưng khi bị anh ta nhìn chăm chú vào người thì lại cảm thấy anh ta giống như một con rắn độc, dù làm thế nào cũng không thể trốn thoát được.

“Cô có thể từ chối mà.” Tư Đồ Không chỉ nói suông vậy thôi. Anh ta chẳng hề nhúng tay vào dự án của nhà họ Nguyễn, mà thực ra dự án đó cũng đã gần xong rồi. Cho dù có động tay động chân gì đó cũng cần phải có một thời gian, nhưng dường như cô Nguyễn rất kiêng dè điều này.

“Tư Đồ Không, anh đã từng nói sẽ cưới em.” Cô Nguyễn không cam lòng, bọn họ rất xứng đôi với nhau, ít nhất, cô ta có được sự chấp nhận của mẹ anh ta là đủ để chứng minh được bản thân xuất sắc rồi, vì sao Tư Đồ Không không chịu nhìn cô ta chứ?

“Tôi chưa bao giờ đồng ý cưới cô cả, chỉ có mẹ tôi thích cô mà thôi.” Tư Đồ Không cau mày, mẹ anh ta không đại diện anh anh ta, sao có thể quyết định thay anh ta được?

“Cho nên anh sẽ không cưới em ư?” Cô Nguyễn nhìn chằm chằm Tư Đồ Không, ý của anh ta là, không hề suy nghĩ tới ý kiến của bà Tư Đồ ư?

“Đương nhiên.” Tư Đồ Không nói nhẹ bẫng. Bây giờ quan hệ giữa anh ta và Liễu Ảnh đã dịu lại rồi, hơn nữa chuyện anh ta liều mạng che giấu, Liễu Ảnh cũng đã biết. Giữa bọn họ không còn bí mật gì nữa cho nên bây giờ, nếu như anh ta và Liễu Ảnh ở bên nhau thì sẽ thực sự ở bên nhau.

Huống hồ, bây giờ Liễu Ảnh còn đang có con nữa. Anh ta nhất định sẽ cho Liễu Ảnh và con mình một danh phận, cho dù Liễu Ảnh không đồng ý thì anh ta cũng sẽ không đưa danh phận này cho người khác.

Vợ của anh ta chỉ có thể là Liễu Ảnh, con của anh ta cũng chỉ có thể là con với Liễu Ảnh mà thôi.

“Trước đây anh…” Cô Nguyễn không cam lòng, trước đây Tư Đồ Không không như vậy, không tuyệt tình như vậy. Nhưng Tư Đồ Không bây giờ lại không hề nể tình một chút nào.

“Chuyện trước đây đều đã qua cả rồi, những gì tôi nói bây giờ, chính là quyết định của tôi! Tôi sẽ không cưới cô đâu, cô cũng đừng nghĩ tới nữa, nếu như cô vẫn cứ dây dưa lằng nhằng thì đừng trách tôi vô tình.”

Tư Đồ Không lạnh lùng nói, bây giờ Liễu Ảnh đã có con, tất cả những người có khả năng sẽ làm hại đến Liễu Ảnh, anh ta đều chuẩn bị sẵn từ trước. Cô Nguyễn cũng không ngu ngốc, nếu như thông minh thì đừng làm một số chuyện không nên làm.

Hôm nay anh ta trực tiếp tới đòi bộ trang sức kia cũng là có ý này, có một số thứ, cô ta không nên giữ lấy, có một số người, cô ta cũng không nên nhớ nhung làm gì. Cho dù là ai cho cô ta hy vọng, thì cũng nên vì nguyện vọng của bản thân mà từ bỏ hoàn toàn.

“Anh đã từng hỏi ý kiến của mẹ anh chưa?” Cô Nguyễn không muốn từ bỏ như vậy, liên hôn giữa danh gia vọng tộc là chuyện rất bình thường. Sớm muộn gì Tư Đồ Không cũng phải chấp nhận người khác, vì sao không thể là cô ta chứ?

“Quyết định của mẹ tôi không phải quyết định của tôi. Tôi nhất định sẽ cưới Liễu Ảnh, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được. Hiểu không?” Giọng nói của Tư Đồ Không đã lạnh đến tột cùng, mang theo một chút đe dọa. Nếu như cô Nguyễn không biết điều như vậy, cứ nhất quyết phải gả cho anh ta, vậy thì anh ta cũng không ngại dùng thủ đoạn khác để cô ta từ bỏ đâu.

Cô Nguyễn nhìn Tư Đồ Không, cảm giác người này thực sự quá lạnh lùng, hơn nữa chẳng thể nói rõ ràng ra được. Cô ta cảm nhận rõ ràng được sự từ chối của Tư Đồ Không, thậm chí là sự từ chối của anh ta với mẹ của mình.

“Cô ta có gì tốt mà đáng để anh thích như vậy? Cô ta hơn em ở chỗ nào!” Cô Nguyễn không cam lòng, đáy lòng dâng lên chút cuồng loạn, nhưng cô ta không dám hét lên, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

Tư Đồ Không khẽ liếc nhìn cô ta một cái, có một số chuyện, không cần bất kì người nào biết cả. Anh ta thích Liễu Ảnh là chuyện của anh ta, cần gì phải nói với người khác? Huống hồ, trong mắt anh ta, không có một ai có thể so sánh được với Liễu Ảnh.

Cô Nguyễn cảm thấy ánh mắt này như một con dao vậy, đang rạch lên người cô ta. Cô ta cảm nhận được rõ ràng Tư Đồ Không đã tức giận, trước kia nói nhiều như vậy mà Tư Đồ Không vẫn không tức giận. Bây giờ nhắc tới Liễu Ảnh, nhắc tới chuyện này, Tư Đồ Không liền tức giận, hơn nữa còn rất tức giận nữa!

Cô Nguyễn mãi chẳng hiểu được, rốt cuộc tình cảm giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh là gì? Bà Tư Đồ luôn không thích Liễu Ảnh, cô ta biết rõ điều đó, cho nên cô ta lại càng tò mò hơn. Giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhưng bây giờ cô ta không dám hỏi dù chỉ một chút, sự bảo vệ Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh vượt xa so với tưởng tượng của cô ta, cô ta không dám đụng chạm vào, càng không dám hỏi thêm.

“Rốt cuộc cô có đưa đồ đây không?” Tư Đồ Không không còn kiên nhẫn nữa, xem ra cô Nguyễn chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Vốn còn tưởng rằng cô ta đủ thông minh, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi