CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1861

Mặc Thành thong dong lái xe tới sau, cưới híp mắt nói: “Cô Lâm, hay là để tôi chở cô đi một đoạn nhé?”

“Thành thiếu chủ có ý gì đây?” Lâm Từ tức tới mức bật cười, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành vênh váo như vậy, hay lắm à?

“Tôi chỉ muốn mời cô Lâm ăn khuya thôi.” Mặc Thành nói rất thành khẩn. Bình thường mời Lâm Từ có thể sẽ hơi khó, hơn nữa nếu như Lâm Từ lại biến mất tăm như lần trước thì anh ta đi đâu tìm đây?

“Đây là cách Thành thiếu chủ mời người khác à?” Lâm Từ dựa vào xe, cách làm của người này, đúng thật là cô ấy chưa nhìn thấy bao giờ, mời một người mà không sợ xảy ra tai nạn xe à? Ban nãy lúc lái tới đây, cái xe kia không hề có ý giảm tốc độ. Đổi lại là người khác thì có thể cô ấy đã không chịu đựng nổi cách làm của anh ta rồi. Nhưng nếu là Mặc Thành thì cô ấy vẫn có thể nhẫn nhịn một chút.

“Đây là cách mà tôi mời cô Lâm.” Mặc Thành không hề hổ thẹn chút nào, người khác thì anh ta không cần dùng cách như vậy, nhưng Lâm Từ cho anh ta cảm giác thế lực ngang bằng.

Không thể không nói, Mặc Thành phát hiện ra rằng, mình cũng khá hứng thú với Lâm Từ. Anh ta muốn xem thử, khi nào Lâm Từ có thể cho người khác cảm giác hoàn toàn khác đây?

“Anh chắc chứ?” Lâm Từ híp mắt: “Anh nhất định phải mời tôi bằng được à?”

“Đúng.” Mặc Thành gật đầu, không hề cảm thấy có ý gì khác trong lời Lâm Từ nói. Nhưng Lâm Từ bỗng nhiên bật cười, khiến Mặc Thành có chút hoang mang.

“Được.” Lâm Từ gật đầu, trực tiếp mở ghế phó lái ra ngồi bào, chủ động chọc vào cô ấy à, vậy thì cứ chuẩn bị đi, tới lúc đó muốn rút lui cũng không còn kịp đâu.

Mặc Thành sững sờ, chỉ vậy thôi ư? Ban nãy vẫn còn rất tức giận, vậy mà bây giờ hình như tâm trạng rất tốt. Cô ấy ngồi vào trong xe cứ như nơi đây chính là sân chơi của cô ấy, còn mình chỉ là một tên tài xế vậy.

“Không đi à?” Lâm Từ cười nói với Mặc Thành, sự tức giận ban nãy đã hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Hiện giờ trông cô cứ như hoàn toàn chờ đợi sự sắp xếp của Mặc Thành vậy: “Đi đâu ăn khuya đây?”

Mặc Thành bị Lâm Từ làm cho không hiểu ra sao, phụ nữ đều dễ thay đổi như vậy à? Nhưng đây chẳng phải là mục đích của anh ta sao? Nếu như giờ Lâm Từ đã đồng ý rồi, vậy thì đi cùng nhau không phải được rồi sao.

Mặc Thành dẫn Lâm Từ tới “Thanh Hoan”, là quán của anh ta cho nên vẫn vô cùng tin tưởng. Huống chi nơi đó cũng khá kín kẽ, anh ta cũng có thể thoải mái một chút.

“Thanh Hoan? Anh thích nơi đó à?” Lâm Từ nhìn Mặc Thành rồi nói, đây là một quán mà cô khá thích. Cô còn tưởng không nhiều người biết nơi đó chứ.

Mặc Thành lẳng lặng cười, dẫn Lâm Từ đi vào, lễ tân nhìn thấy Mặc Thành thì vội vàng đi tới: “Ông chủ, sao anh lại tới đây?”

“Đưa người tới ăn cơm.” Mặc Thành cười đắc ý, Lâm Từ lập tức hiểu ra, hóa ra đây là quán của Mặc Thành, chả trách anh ta lại biết.

“Dạ.” Chủ quán tưởng Mặc Thành dẫn bạn gái tới, nhưng chuyển mắt sang nhìn Lâm Từ thì lại có chút băn khoăn: “Cô Lâm?”

“Ừm, hôm nay ông chủ của các ông mời khách, chỗ này của các ông có gì đắt nhất, những thứ tôi thích nữa cũng đem lên một phần cả đi.” Lâm Từ thẳng thắn nói.

Mặc Thành kinh ngạc nhướn mày, không ngờ rằng Lâm Từ lại thường tới đây. Đã vậy người ở đây còn quen biết cô nữa, nhưng thế thì càng tốt, có nghĩa Lâm Từ có mắt nhìn, thích quán này…của anh ta.

Lâm Từ đi theo Mặc Thành lên tầng, đi vào phòng bao luôn giữ riêng cho Mặc Thành. Lâm Từ muốn đi vào rất lâu rồi nhưng mãi chẳng có cơ hội, lần này đi cùng Mặc Thành vào còn cảm thấy hứng thú.

Kết quả là sau khi bước vào phát hiện ra trong này chẳng khác lắm so với các phòng khác, chỉ tốt hơn một chút, rộng rãi có tầm nhìn hơn?

Lâm Từ không băn khoăn những điều này, Mặc Thành tìm tới cô chắc chắn là không thể không có việc gì được. Cô ngồi xuống tìm một vị trí thoải mái: “Thành thiếu chủ, cũng đã tới nơi rồi, đợi tới lúc ăn khuya có thể nói cho tôi biết anh tìm tôi tới có chuyện gì không, nếu không thì tôi cũng ngồi không yên được đâu.”

Mặc Thành mở cửa sổ ra, ánh đèn ven sông lập lòe, mặt sông phản ánh sáng lên, muôn màu muôn vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi