CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1862

Sau đấy quay đầu lại nhìn động tác tùy ý của Lâm Từ, ngồi không yên? Chỉ sợ cô không hề coi bản thân là khách một chút nào, trông dễ chịu thoải mái vô cùng.

“Đúng thật là tôi có chuyện muốn hỏi cô Lâm.” Mặc Thành đốt trầm hương lên, là loại gỗ đàn hương ấm áp và êm dịu, Lâm Từ khẽ hít một hơi, Quỷ Vực Chi Thành đúng là có tiền, gỗ đàn hương trăm năm nhỉ?

“Mặc Từ, có phải tên thật của cô không?” Mặc Thành nói thẳng vào vấn đề, với thân phận này của Lâm Từ mà quen biết nhau thì sẽ rất phức tạp. Anh ta có rất nhiều việc cần cái tên Mặc Từ này, hoặc là tiếp xúc với cách thức này, nếu qua lại với Lâm Từ bằng thân phận ấy thì anh ta sẽ cảm thấy phiền phức.

Lâm Từ nhìn Mặc Thành, chớp mắt, lời nói có chút bâng quơ: “Thành thiếu chủ cố ý tới điều tra tôi à?”

Không phải chứ, không có nhiều người biết thân phận của cô đâu, cho dù ở VG thì cũng có rất ít người biết, sao Mặc Thành lại hiểu rõ như vậy được?

Khi một người che giấu bí mật thì luôn dễ khiến cho người khác muốn khám phá, giống như bây giờ, Lâm Từ không hiểu sao Mặc Thành lại biết được quan hệ giữa cô và nhà họ Mặc. Cho nên cô càng muốn khám phá Mặc Thành hơn, còn có cả hứng thú nữa, cùng với chút ngấm ngầm hưng phấn.

“Vậy là cô đang ngầm thừa nhận mình là Mặc Từ à?” Mặc Thành không trả lời thẳng, người của nhà họ Mặc vẫn luôn khiêm tốn, bên ngoài cũng không biết được mấy người, tất cả sự chú ý cơ bản đều đặt trên Mặc Tử và Mặc Niệm. Mặc Từ đúng thật là chưa nghe nói bao giờ, nếu như điều tra thì phải điều tra rất lâu.

“Đúng vậy, tôi là Mặc Từ.” Lâm Từ không phủ nhận, Mặc Thành biết càng nhiều thì cô càng vui. Giống như sự phấn khích khi dụ dỗ con mồi chui vào bẫy, nhưng lại cố gắng kiên nhẫn vậy.

“Không ngờ rằng cô lại thừa nhận một cách đơn giản như vậy, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Mặc Thành cố tỏ ra mất mát, trông Lâm Từ cứ như chẳng hề để ý, lại giống như đang đợi chờ điều gì đó, thái độ như thế này khiến anh ta cảm thấy được sự nguy hiểm.

“Có gì mà không thừa nhận được chứ, Thành thiếu chủ biết thân phận của tôi thì càng tốt, tới lúc đó tôi đỡ phải giải thích.” Lâm Từ quấn đuôi tóc, nhìn Mặc Thành đầy quyến rũ, Quỷ Vực Chi Thành, càng ngày càng hay ho. Vốn dĩ cô không định có quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành, ai mà biết được lại có Mặc Thành xuất hiện, thành ra cũng có chút hứng thú.

“Không biết có cơ hội được tới nhà họ Mặc không nhỉ.” Mặc Thành nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Từ, cảm thấy cô hoàn toàn khác với vừa này. Trước đó còn kiêu ngạo lạnh lùng, giờ đây hoàn toàn giấu hết tất cả những góc cạnh trên người đi, thể hiện sự nữ tính của người phụ nữ.

“Anh muốn tới nhà họ Mặc chơi à?” Lâm Từ kinh ngạc nhìn Mặc Thành, đứng dậy đi tới trước mặt anh ta, dừng lại ở vị trí gần sát anh ta, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. Người này rất đẹp, tinh tế đến mức khiến người ta cảm thấy đố kỵ, dường như thượng đế đã mang hết những thứ tốt đẹp nhất đắp lên người anh ta vậy. Người này khiến cô ấy có cảm giác bồi hồi, muốn trang điểm.

“Đúng vậy.” Khoảng cách gần như thế này, Mặc Thành cảm thấy, anh ta chỉ cần cúi đầu xuống thôi là có thể hôn Lâm Từ, nhưng hai người đều không có ý tán tỉnh nhau, chỉ nói chuyện đơn giản thôi, cho nên Mặc Thành cũng không tránh né, chỉ hơi cụp mắt xuống.

“Được thôi, tôi cũng hy vọng có một ngày như thế.” Lâm Từ không lùi lại, ngược lại còn hơi tiến lên một chút, gần như muốn dựa cả vào. Mặc Thành cảm thấy bản thân bỗng chốc trở nên căng thẳng, anh ta cảm thấy tay của Lâm Từ đang ở trước ngực anh ta, sát lại phía trước một chút, gần như lặp lại lần nữa bên tai anh ta: “Tôi đợi có một ngày như thế.”

Mặc Thành cảm thấy trái tim mình căng lên, dường như anh ta còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập. Anh ta không khước từ động tác của Lâm Từ, thậm chí còn đang nghĩ, Lâm Từ sẽ dựa sát thêm nữa sao?

Thế nhưng Lâm Từ nói xong lập tức lùi lại, trêu chọc nhìn Mặc Thành: “Mới nãy anh căng thẳng đấy à.”

“Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy từ chối cô Lâm Từ sẽ khiến cô thấy mất mát thôi. Dù sao thì cô sẽ cũng sẽ không làm gì cả.” Trước giờ Mặc Thành kiềm chế cảm xúc rất tốt, bây giờ cũng vậy, rất nhanh đã điều chỉnh lại được bản thân.

Lâm Từ nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa, Mặc Thành cũng mạnh miệng lắm đấy, mình sẽ không làm gì anh ta à? Anh ta chắc chắn chứ? Nhưng bây giờ Lâm Từ không nói thẳng ra, ngày tháng còn dài, người hay ho như Mặc Thành thế này, sao có thể từ bỏ được chứ? Huống hồ còn chủ động tìm tới nữa.

“Tôi nhớ hôm nay cô Lâm muốn viên pha lê này, tặng cho cô.” Mặc Thành lấy viên pha lê màu hồng ra, thuận tiện đặt thêm cả viên sapphire vào cùng, đưa cho Lâm Từ.

Lâm Từ mở hộp ra, một hồng một xanh hòa lẫn cho nhau, rất đẹp. Cô nhìn hai viên ngọc này, bình tĩnh nhìn anh ta rồi hỏi: “Thế này là mua một tặng một à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi