CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1864

Chẳng hiểu sao Mặc Thành lại cảm thấy mình có chút tức giận, chưa vao giờ có ai dám đối xử với anh ta như vậy cả. Lúc muốn nắm trong tay thì đối xử thật lòng, nhưng lúc không thích thì tùy ý vứt bỏ. Đã vậy tình cảm này chưa từng có ý muốn hỏi anh ta, hoàn toàn chỉ xem ý một mình Lâm Từ thôi.

“Cho nên, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?” Mặc Thành không thích bị động, nhưng ở bên Lâm Từ thì bị động một chút cũng không sao. Dù sao thì bây giờ anh ta cũng đang hứng thú với Lâm Từ, nếu như mọi người đều muốn chơi đùa, vậy thì cùng chơi thôi.

Lâm Từ nhìn Mặc Thành, không ngờ rằng người này lại hỏi như vậy, lẽ nào còn muốn cô phải chịu trách nhiệm vì một nụ hôn sao?

“Không phải ban nãy cô vừa nói, cô chấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?” Mặc Thành nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Từ, có hơi tức giận. Người này, mặc dù chỉ là chơi đùa, nhưng lẽ nào không nên giả vờ chút sao? Nhưng ý người trên mặt anh ta không hề giảm bớt, kiên nhẫn đợi Lâm Từ trả lời.

Lâm Từ hơi hối hận rồi, ban nãy nên nói rằng “Tôi nghe được lời tỏ tình của anh rồi” mới phải, như vậy thì không cần phải băn khoăn như thế này, không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao thì nghe được cũng có thể không chấp nhận, không trả lời mà. Quả nhiên vẫn là Mặc Thành khiến cô hơi rung động ư?

“Không biết quan hệ bạn trai bạn gái, có khiến Thành thiếu chủ vừa lòng không?” Lâm Từ không để ý mà muốn chơi lớn một chút. Cô đang rất hứng thú với Mặc Thành, cần gì phải làm khó bản thân, nghĩ tới sau này chứ? Hơn nữa Lâm Từ cảm thấy chỉ cần Mặc Thành không chạm vào giới hạn của cô thì sự yêu thích của cô dành cho người này e là sau này chỉ có tăng chứ không có giảm. Nhưng bây giờ, cô không muốn nghĩ tới những điều này, hưởng thụ sự yêu thích hiện tại không tốt sao?

Mặc Thành nhướn mày, Lâm Từ nhanh tới mức khiến anh ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng bắt đầu đơn giản, chỉ sợ rằng lúc kết thúc sẽ càng đơn giản hơn, thứ lấy được quá dễ dàng, có phải có nghĩa rằng từ bỏ sẽ càng dễ dàng hơn không.

“Được chứ, bạn gái.” Mặc Thành hài lòng dựa vào bàn, vươn tay ra kéo thẳng Lâm Từ vào lòng, gần trong gang tấc. Mặc Thành có thể dễ dàng nhìn thấy được nốt ruồi nơi đuôi mắt của Lâm Từ, ánh mắt cô long lanh, nốt ruồi trông lại càng đa tình. Mặc Thành không nhịn được mà muốn dựa lại gần, người này giấu quá nhiều bí mật, Mặc Thành không muốn khám phá từng chút một mà muốn thẳng thừng vạch ra bí mật của Lâm Từ, khiến cô hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt anh ta.

Ngay lúc Mặc Thành dựa lại gần Lâm Từ thì lại dừng lại, mình, đang làm cái gì vậy? Lại chỉ vì một ánh mắt mà muốn tới gần Lâm Từ, anh ta rất ít khi thăm dò một người, bởi rất nhiều người có thể nhìn thoáng qua là thấy rõ, cũng bởi có một số người thăm dò cũng chẳng để làm gì. Nhưng anh ta lại có suy nghĩ khác với Lâm Từ, cho dù người này giấu sâu bao nhiêu, anh ta cũng muốn thăm dò.

Lâm Từ không ngờ rằng Mặc Thành lại chủ động như vậy, chẳng qua chỉ là một câu nói, ban nãy còn sững sờ chỉ vì nụ hôn kia. Vậy mà bây giờ lại chủ động ôm cô vào lòng, cứ như người ngây ngẩn vì xấu hổ ban nãy không phải là anh ta vậy.

Nhưng Lâm Từ càng thích Mặc Thành như vậy, dù sao thì chơi một mình đâu có gì là thú vị chứ? Có qua có lại mới toại lòng nhau. Lâm Từ muốn ôm lấy cổ Mặc Thành, vậy là bèn dựa về phía trước, giữa hai người gần như không còn khoảng cách nữa: “Thành thiếu chủ, ban nãy bị tôi mê hoặc đấy à?” Ánh mắt Lâm Từ chan chứa tình cảm, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, âm cuối nâng cao mang theo vẻ cám dỗ.

“Phải đấy.” Mặc Thành thản nhiên thừa nhận, không hề muốn chiếm thế thượng phong mãi: “Cô Lâm không thích à?”

Hai người dựa rất gần, trêu đùa nhau như hai kẻ đang yêu, nhưng xưng hô lại rất xa cách. Sự tương phản này khiến khóe miệng Lâm Từ không nhịn được mà cong lên: “Thích, rất thích, nhưng tôi không thích có người tự ý ôm khi chưa có sự đồng ý của tôi cho lắm.”

Lâm Từ chỉ nói vậy mà thôi. Hành động ban nãy của Mặc Thành thật sự đã khiến cô giật mình, mà cô thì rất ít khi dựa gần một người đàn ông như vậy, gần tới mức, cô dễ dàng cảm nhận được nhịp tim của anh ta. Nhưng đồng thời nhịp tim của cô cũng sẽ bị người khác biết được, đây mới là điều cô không thích.

“Nhưng, đây không phải là quyền lợi của một người bạn trai như tôi sao?” Mặc Thành cảm thấy, trọng lượng của Lâm Từ gần như đang đè hết lên người anh ta luôn rồi. Cho nên điều mà Lâm Từ nói hoàn toàn không hề đáng tin, có thể chỉ là chiêu trò lạt mềm buộc chặt mà thôi.

Lâm Từ mỉm cười, Mặc Thành cũng thật là, thích ứng rất nhanh. Nếu vậy thì mình biết trêu chọc anh ta như thế nào đây? Nhưng làm sao bây giờ, Mặc Thành như thế này khiến cô muốn nhịn cũng không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi