CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1865

Lâm Từ nhìn Mặc Thành chăm chú không chớp mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, người này, nếu như không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành thì tốt rồi. Bởi vì là người của Quỷ Vực Chi Thành nên cô không thể quá rung động được, bởi vì là người của Quỷ Vực Chi Thành nên cô phải kiềm chế bản thân, không được tận hứng, thực sự quá khó xử.

Mặc Thành nhìn Lâm Từ, người này gần như vậy, gần tới mức hơi thở của cô kề sát anh ta. Cảm giác này rất không ổn. Dường như trái tim của anh ta cũng đang đập theo hơi thở của cô vậy.

Mặc Thành nhìn vào đôi mắt của Lâm Từ, anh ta có thể nhìn thấy rõ được ánh sáng nơi đáy mắt, cũng có thể nhìn thấy được ảnh ngược của chính mình. Ánh mắt anh ta di chuyển xuống bờ môi của Lâm Từ, môi cô mím lại, không cong lên, không biết có phải vì màu đỏ quá tinh tế hay không mà anh ta vô thức dựa lại gần, gần thêm nữa… Cánh cửa đột nhiên mở ra. Người mang đồ ăn nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hoàn toàn sững sờ.

Tới vào lúc này… sai thời điểm quá rồi.

Lâm Từ lùi lại một bước, mỉm cười quyến rũ: “Không sao, mọi người vào đi.” Hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp.

Trong lòng Mặc Thành rất khó chịu, vào ngay lúc này, hoàn toàn cắt ngang động tác của anh ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu ban nãy những người kia không đi vào, có phải anh ta sẽ hôn Lâm Từ không?

Mặc Thành bỗng nghĩ tới nụ hôn ban nãy của Lâm Từ, anh ta chỉ cảm thấy Lâm Từ chạm vào một chút rồi tách ra. Thực ra hình như anh ta không có cảm giác gì, đến bây giờ mới chợt cảm thấy rằng mình đã thiệt thòi rất nhiều.

Người bưng đồ ăn lên bày ra xong lập tức rời đi, chẳng dám nói lấy một câu.

Lâm Từ ngồi đối diện Mặc Thành, dường như hôm nay có chút mất kiểm soát. Trước giờ cô làm việc gì cũng từng bước từng bước một, cô mà muốn có được cái gì, nếu như không phải cưỡng chế đoạt lấy thì là chiếm đoạt dần dần. Mà hôm nay hình như cô lại không đối xử với Mặc Thành như vậy, chỉ là vì cô muốn chơi đùa với Mặc Thành nên làm nhiều hơn một chút. Mà Mặc Thành hoàn toàn không có cảm giác bị chơi đùa, ngược lại vẫn luôn đi theo tiết tấu của cô, hơn nữa còn mơ hồ muốn ép tới. Cảm giác này không hề tốt chút nào, dường như chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của cô vậy.

Trời đất rộng lớn, ăn là quan trọng nhất! Lúc không có chuyện gì gấp gáp, Lâm Từ cảm thấy rằng ăn ngon uống ngon mới là thỏa mãn nhất. Bây giờ đã bắt được người tới tay rồi, tạm thời không muốn buông ra, cho nên cứ hưởng thụ đồ ăn ngon thôi.

Mặc Thành nhìn đồ ăn trên bàn, không hứng thú cho lắm. Ban nãy Lâm Từ đã thu hút hết mọi ánh nhìn của anh ta rồi, vậy mà giờ cô vẫn có thể ăn uống tận hưởng thế kia. Sao khác biệt giữa hai người lớn quá vậy?

Mặc Thành không bỏ cuộc. Anh ta ngồi bên cạnh, vươn tay ra nắm lấy tay trái của cô, Lâm Từ nghi hoặc nhìn anh ta: “Sao thế, anh không ăn à?”

“Nhìn em ăn là anh đã no rồi.” Mặc Thành cố ý cười dịu dàng, mang theo chút dụ dỗ. Lâm Từ không có hứng thú với mấy lời chọc ghẹo này, cô không phải người chỉ nhìn cái đẹp là no, cho nên không đồng ý với cái cách nói gì mà đẹp là có thể ăn được, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đói mà thôi.

Lâm Từ nghĩ thầm, Mặc Thành vất vả quyến rũ cô như vậy, cũng không thể để anh ta quá đói được, vậy là bèn gắp một miếng đút cho Mặc Thành. Mặc Thành há miệng, ăn bằng đũa của cô, quả nhiên là lúc thích một người, có thể dễ dàng tha thứ cho tất cả mọi điều của người đó.

Lâm Từ không ngờ rằng Mặc Thành lại thoải mái như thế, cô nhìn đũa của mình liền thấy hơi do dựa, đôi đũa này… còn dùng nữa hay không đây.

Mặc Thành nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Từ, trên mặt hiện vẻ mất mát: “Hóa ra em ghét bỏ anh à.”

Lâm Từ muốn nói đúng rồi, nhưng cô vừa quyến rũ được người ta tới tay, dù thế nào cũng không nỡ để vụt mất, vậy là nhẫn nhịn, nói lời an ủi: “Sao có thể như vậy được, em chỉ đang bối rối không biết ăn gì thôi.”

Để Mặc Thành tin, Lâm Từ còn gắp một miếng rồi ăn rất bình tĩnh, cầm đũa nhìn Mặc Thành.

Mặc Thành nhìn vẻ mặt như đang tranh công của Lâm Từ, lắc đầu bất lực. Nhưng Lâm Từ lại nở một nụ cười, nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua mặt hồ. Không biết vì sao Mặc Thành lại rung động…

Mặc Thành cảm thấy, trong nụ cười này còn mang theo chút nịnh nọt, nhưng sự nịnh nọt này không hề chân thật, giống như chỉ là một nụ cười thôi, nhưng Mặc Thành lại ghi nhớ trong tim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi