CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1933

“Chị sẽ rời khỏi đây với em.” Linh nhìn Đường Minh Hạo nói rõ ràng từng chữ. Cô không quan tâm đến chuyện của đảo Xích Lê nữa, cô vẫn sẽ báo thù cho mối thù của ba mẹ. Nhưng đối với đại trưởng lão thì so với cái chết, việc đảo Xích Lê hoàn toàn bị hủy diệt sẽ càng làm bà ta tuyệt vọng hơn.

Còn về tương lai của đảo Xích Lê thì cứ để Xích Lê quyết định đi.

“Không phải là theo Đường Minh Hạo rời khỏi đây. Cháu phải về nhà với cô chứ.” Lâm Từ bất mãn nói. Có phải con bé quên mất vừa rồi cô mới nói gì không? Linh là người nhà họ Mặc mà.

Đường Minh Hạo nhìn Lâm Từ. Chị ấy thân thiện như vậy từ lúc nào vậy? Tại sao tình cảm dành cho Linh lại gần gũi đến vậy? Về nhà sao? Tuy nhiên, Đường Minh Hạo cũng không cất tiếng hỏi những nghi ngờ trong lòng, cậu chỉ im lặng chấp nhận.

Lịch thẹn quá hoá giận. Nếu kết quả đã như vậy thì những gì mới nói vừa rồi có ích lợi gì nữa, có phải đây là một trò đùa không?

Đám côn trùng xung quanh bắt đầu ngo ngoe muốn di chuyển. Đường Minh Hạo nghe được âm thanh này thì cau mày lùi lại một bước. Thật sự rất kinh tởm. Trước đó cậu đã chịu đủ ở chỗ Kỳ rồi, bây giờ ở chỗ của Lịch cậu lại càng thấy kinh tởm hơn.

Nhìn đám côn trùng đang bò lại gần, Linh cũng lùi lại theo bản năng. Chúng đang lấn dần chỗ đứng của họ.

“Vậy là mấy người cũng không muốn rời đi phải không?” Mặc Thành cười khẩy nhìn bọn họ. Những người tới đảo Xích Lê hôm nay không chỉ có người của Dương Tầm Chiêu và Tào Du, mà người của Quỷ Vực Chi Thành cũng đến không ít. Nếu Lâm Từ thực sự muốn phá đảo Xích Lê thì anh ta sẽ thô bạo hơn một chút, trực tiếp… đánh bom chỗ này?

“Chúng tôi đã sống ở đây nhiều thế hệ. Đảo Xích Lê là cội nguồn của chúng tôi, gia đình và bạn bè của chúng tôi ở đây. Hơn nữa, những người dân trên đảo Xích Lê cũng ở đây, chúng tôi phải rời đi thế nào đây?” Lịch nói với ý mỉa mai.

“Nhưng rất nhiều người dân đảo Xích Lê sẵn sàng rời đi.” Tào Du đi tới từ cách đó không xa. Vừa rồi họ đã gõ cửa từng nhà trên đảo Xích Lê, hỏi họ có muốn rời đi không. Sau một hồi sững sờ đã có nhiều người bằng lòng rời đi. Anh ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, người nào muốn đi thì đưa họ đi, ai không đi thì cũng tôn trọng ý kiến của họ. Hơn nữa, thuyền của họ có khả năng cũng không đủ sức chứa. May là người của Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ tới.

“Mấy người đang nói cái gì!” Đại trưởng lão kinh ngạc. Người của đảo Xích Lê muốn rời đi sao?

“Có những người lớn tuổi không muốn rời đi, nhưng những đứa trẻ và thanh niên đầy lòng hiếu kỳ đều sẵn sàng đi ra thế giới bên ngoài. Vì vậy phần lớn những người già đó cũng lựa chọn rời khỏi đảo Xích Lê.” Tất nhiên Tào Du biết những người này quan tâm điều gì hơn.

Nếu họ có thể lựa chọn thì không ai lại chọn ở yên một chỗ cho đến hết cuộc đời.

Hơn nữa họ còn cố ý miêu tả bên ngoài đẹp như thế nào, khiến cho nhiều người ở đây rất hứng thú với thế giới bên ngoài, nhao nhao bảo họ mau dẫn mình rời khỏi đây. Đối với nhiều người già thì họ chỉ có mong muốn được ở cùng người nhà, ôm con ôm cháu.

“Nếu mọi người đi hết rồi thì đảo Xích Lê còn ý nghĩa tồn tại gì nữa không?” Lâm Từ hờ hững bổ sung thêm. Để cho đại trưởng lão chết ở đây thì quá dễ dàng cho bà ta, tốt nhất nên để bà ta rời khỏi đây, đưa đến nhà họ Mặc “sống quãng đời còn lại”.

“Mấy người!”

“Có lẽ đây mới là ý nghĩa thật sự của việc đảo Xích Lê bị hủy diệt.” Giết người phải giết chết tâm hồn. Lâm Từ cười nói, cô đã được toại nguyện khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt đại trưởng lão dần mờ đi, bà ta hoàn toàn không thể tin nhưng lại không thể không tin tưởng.

“Tôi không tin là mấy người có thể đưa đi hết nhiều người như vậy!” Lịch nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chỉ có mấy ngàn người thôi mà, anh nghĩ là nhiều lắm sao?” Tào Du hỏi ngược lại, có phải là kiêu ngạo quá rồi không?

“Người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ tới đây nhanh thôi.” Mặc Thành thản nhiên nói.

“Người nhà họ Mặc cũng sắp tới đây.” Lâm Từ nói thêm.

Thứ khiến cho đại trưởng lão sợ nhất thật ra là chữ “nhà họ Mặc” này. Lời tiên tri mờ ảo khi đó giờ đã hiện ra trước mặt, nhà họ Mặc sẽ hủy diệt đảo Xích Lê. Lúc ấy, Mặc Địch không làm được, Đường Minh Hạo cũng không phải người được định sẵn, nhưng bây giờ Mặc Từ lại xuất hiện, sau đó là người nhà họ Mặc… Đảo Xích Lê, thực sự sẽ biến mất sao?

Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đại trưởng lão. Bây giờ, phải làm sao đây? Phải lựa chọn thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi