CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1934

“Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đảo Xích Lê!” Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói. Lịch ở bên cạnh phụ họa, trong số các trưởng lão có người do dự, có người tỏ vẻ kiên quyết muốn ở lại.

Linh nhìn họ, cười khẩy: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi là được rồi, dù sao thì, người trên đảo cũng đã đi gần hết, chỉ là một hòn đảo trống mà thôi.”

“Ừ.” Lâm Từ tán đồng: “Giống như chuỗi hạt châu trên tay này, trước đây ở hòn đảo này, nhưng sẽ bị cô mang khỏi đây nhanh thôi.” Lâm Từ lắc lư chuỗi hạt châu. Những hạt châu màu đỏ đậm yên lặng trên tay cô như một món đồ trang sức, hoàn toàn không nhìn ra ánh sáng đỏ chói trước đây là do nó phát ra.

Lẽ nào, thật sự có linh tính à? Đường Minh Hạo cũng xem như quen thuộc với chuỗi hạt châu này, dáng vẻ bình lặng hiện giờ trông rất kỳ lạ. Hiện tại, chuỗi hạt châu này như đã tìm thấy chủ nhân thật sự, bám chặt ở cổ tay cô ấy, không động đậy.

Cái gọi là tín ngưỡng, chính là thứ mà trong lòng luôn tin tưởng, người của đảo Xích Lê thờ phụng thần Xích Lê, Xích Lê châu trong truyền thuyết chính là ý chỉ của thần, lúc này nó ở trên tay Lâm Từ, càng khiến người ta tin tưởng Lâm Từ hơn.

“Xích Lê châu ở đâu thì tôi ở đó.” Có người dẫn đầu nói.

“So với thần Xích Lê thì Xích Lê châu mới là vật thật. Xích Lê châu thất truyền đã lâu lại một lần nữa xuất hiện, chính là để chúng ta quyết định lại.”

Có người lên tiếng thì tốt, cổ vũ là phải như vậy.

Tuy Lâm Từ không thích cho lắm, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Dù sao vẫn tốt hơn là giằng co.

“Ai muốn rời đi thì đứng bên cạnh tôi, ai không muốn đi thì… đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích.” Lâm Từ nói, thật ra, điều cô ấy thật sự muốn nói là, ai không muốn đi thì bỏ mạng tại đây đi. Thế nhưng, vẫn không nên quá tuyệt tình, rời đi là cam tâm tình nguyện, không muốn ngay từ đầu đã gây thù với một số người.

“Người của nhà họ Mặc tới rồi!” Lâm Từ nghe tiếng máy bay từ phía xa, còn có cả tiếng tín hiệu, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành cũng tới rồi.” Mặc Thành nhìn tín hiệu phía xa, xem ra, mọi chuyện cuối cùng cũng có thể dừng ở đây.

“Thời gian của các người không còn nhiều nữa đâu.” Mặc Thành lười nhác nói. Vốn dĩ chỉ định tùy ý đi dạo trên đảo, không ngờ lại gặp phải chuyện này, hiện giờ cảm thấy, chắc đêm đã khuya rồi. Mau chóng giải quyết rồi về ngủ một giấc ngon lành thôi.

Lịch cười khẩy, những con côn trùng nhanh chóng bao vây xung quanh, tiếng súng của Mặc Thành hoàn toàn không có tác dụng gì. Lâm Từ nhíu mày, bực bội, mấy thứ này tràn lan khắp nơi, không dễ gì phòng bị được, còn không biết là có độc hay không. Đúng à… quá phiền phức.

Không biết đại trưởng lão lấy từ đâu ra một cây sáo, đưa lên miệng thổi.

Linh biến sắc: “Mau bịt tai lại.”

Đường Minh Hạo nhanh chóng phản ứng lại. Trước đây khi Linh xuất hiện, hình như chính là âm thanh này… Mặc Thành và Tào Du theo sát ngay sau đó, Lâm Từ lại làm như không nghe thấy gì, nhìn những con côn trùng phiền phức.

Mặc Thành thấy dáng v ẻ khác thường của Lâm Từ, trong lòng hoảng hốt, anh ta đi tới, duỗi tay che tai cô ấy lại, nhưng âm thanh đó lọt vào lỗ tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, khiến Mặc Thành vô thức muốn trốn đi.

“Anh làm gì thế?” Lâm Từ nhìn động tác của Mặc Thành, khó hiểu hỏi. Cô ấy không cảm nhận được điều gì khác thường, nhưng nhìn động tác của những người khác, còn cả dáng vẻ khó chịu của Mặc Thành nữa, ngay lập tức hiểu ra, Lâm Từ duỗi tay bịt tai Mặc Thành lại.

Không giống như lúc trước, hiện giờ, hình như thật sự không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, Mặc Thành không nghĩ nhiều, cầm súng chĩa thẳng về phía Đại trưởng lão, bắn một phát trúng vào cổ tay, cây sáo rơi lạch cạch xuống mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Những cảm giác kỳ lạ lập tức biến mất, đại trưởng lão nhìn cây sáo dưới đất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sao lại gãy được chứ? Sao có thể?

Tiếng trực thăng ngày càng gần, Mặc Thành ra hiệu nhích lại gần, đám sâu trên mặt đất vẫn không buông tha mà bò tới gần. Hiện giờ như muốn bò lên người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi