CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Nhìn thấy phản ứng của cô, ý cười trên môi Dương Tầm Chiêu không tự chủ mà giãn ra, như vậy xem ra, cô lúc đó chưa có tỉnh hoàn toàn.

Cho nên, khi cô nằm mơ người mà cô nghĩ tới đều là anh, loại cảm giác này thật tốt!!

Hàn Nhã Thanh đã đứng dậy, Dương Tầm Chiêu cũng muốn đứng dậy theo, chỉ là anh vừa đứng dậy một chút, lại đột nhiên ngã ra sàn.

“Dương Tầm Chiêu, anh làm sao vậy?” Hàn Nhã Thanh giật mình, bởi vì không có mở đèn, Dương Tầm Chiêu ngã như vậy thì điện thoại trong tay cũng rơi xuống sàn, cho nên cô hoàn toàn không có nhìn rõ chuyện gì xảy ra.

Cô tưởng Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngất đi.

Lúc đó, bản thân cô không có phát hiện trong giọng nói của cô mang theo sự lo lắng và căng thẳng.

Có điều, Dương Tầm Chiêu nghe ra.

“Không sao, chỉ là chân bị tê.” Dương Tầm Chiêu ngồi trên sàn, tâm trạng lại cực kỳ tốt, cô bây giờ đã bắt đầu lo lắng cho anh rồi sao?

Thật ra anh biết anh duy trì một tư thế lâu, chân chắc chắn sẽ tê, anh cũng đoán được khi đứng lên đột ngột sẽ có kết quả như thế này.

Cho nên, anh vừa rồi quả thật là cố ý, anh chỉ muốn xem thử cô có lo lắng cho anh hay không?

Ừm, kết quả không tồi.

Hàn Nhã Thanh là người thông minh cỡ nào chứ, lập tức hiểu ra, là vì cô nằm ngủ ở trong lòng anh quá lâu, cho nên dẫn tới chân của anh bị tê.

Nhưng cái khác Hàn Nhã Thanh lại không hề nghĩ nhiều.

Thật ra Hàn Nhã Thanh có khi thật sự vẫn quá đơn thuần một chút.

“Em giúp anh xoa bóp.” Hàn Nhã Thanh mở công tắc đèn ở gần chỗ bọn họ, nhìn thấy anh ngồi trên sàn, hai chân không thể động đậy, bèn cúi người xuống, giúp anh xoa bóp.

Kết hôn lâu như vậy, cậu ba Dương vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, anh đương nhiên cực kỳ vui vẻ.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc lại dịu dàng, lúc này Dương Tầm Chiêu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ có điều, Hàn Nhã Thanh cứ giúp anh xoa bóp bắp đùi, không ngừng kích thích dây thân kinh nào đó của anh, nhưng, anh nhịn.

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, thư lý Lý bước vào.

Thư ký Lý vừa làm xong việc khi chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy trong phòng họp sáng đèn, nhưng không có nhìn thấy người (bởi vì lúc này Dương Tầm Chiêu ngôi trên sàn, Hàn Nhã Thanh cũng ngồi xổm xuống, vừa hay bị bàn che chắn).

Cho nên, thư ký Lý muốn vào tắt đèn.

Tuy nhiên anh ta thế nào cũng không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Tổng giám đốc ngôi trên sàn, tổng giám đốc phu nhân ngồi xổm trước mặt tổng giám đốc, tay của phu nhân xoa bóp bắp chân của tổng giám đốc.

Mà thần sắc của tổng giám đốc lúc này mang theo vài phần ẩn nhẫn, loại ẩn nhẫn này đàn ông vừa nhìn thì có thể hiểu được.

Tổng giám đốc thật biết chơi, cũng thật dám chơi, chỗ này là phòng họp.

Những lúc như thế này, thư ký Lý muốn chọc mù mắt của mình.

Thư ký Lý sau khi hoàn hồn, cái gì cũng không nói, nhanh chóng xoay người, phi như bay rời khỏi phòng họp.

“Thư ký Lý sao lại chạy rồi, em còn muốn bảo anh ta đến giúp mà.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bóng lưng rời khỏi của thư ký Lý mà có hơi nghi hoặc.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của cô, không nhịn được mà khẽ cười.

Cô chậm chạp trong phương diện tình cảm, ở trong loại chuyện này cũng chậm chạp, cô rõ ràng không biết thư ký Lý tại sao không nói một lời đã bỏ chạy.

Cô nhóc này có khi thật sự rất đáng yêu.

Hơn nữa, phòng bị của cô đối với anh càng lúc càng ít, phòng bị ít đi chứng tỏ sự tin tưởng đối với anh nhiêu hơn, điều này tuyệt đối là một hiện tượng tốt.

Thành phố A

24 tiếng sau, Tiểu Hổ cầm báo cáo giám định DNA của Dương Tầm Chiêu, bên phía bà Tịch cũng tìm người giúp, cho nên động tác cũng rất nhanh.

Chỉ có điều động tác của bà Tịch vẫn muộn vài tiếng so với bệnh viện số 1, đợi khi bên đó có báo cáo, Tiểu Hổ đã thuận lợi để hai phần báo cáo vào trong túi.

Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.

“Lão đại, đã theo lời anh nói mà làm xong rồi, đã đổi bản báo cáo của cậu ba Dương vào, tư liệu bên phía Dương Bạc Vệ cũng đã xử lý xong rồi, bảo đảm sẽ không để đối phương phát hiện bất kỳ sự khác thường nào.” Tiểu Hổ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên muốn quay về báo cáo với Đường Lăng.

Lời nói của Tiểu Hổ khựng lại, sau đó đưa bản kết quả DNA trong tay đến trước mặt Đường Lăng.

Bản này chính là của bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Đường Lăng nhận lấy, suy nghĩ một lát, sau đó mở ra, khi nhìn thấy thông số đó, không khỏi sững người...

Anh thế nào nhìn những thông số này lại có chút quen thuộc vậy?! Đường Lăng vừa muốn xem kỹ lại.

“Đường Lăng, anh ra đây cho tôi, anh quá quá đáng rồi.” Chỉ là, vào lúc mày, giọng nói của một cô gái đột nhiên từ ngoài cửa dội vào.

“Lão đại, nữ bá vương tìm đến cửa rồi." Cơ thể của Tiểu Hổ vô thức run rẩy.

Dám mắng lão đại như vậy, sợ là chỉ là vị này.

Thân phận của người này không đơn giản, tính tình càng nóng nảy.

Lông mày của Đường Lăng nhướn lên, liếc nhìn Tiểu Hổ, trên mặt không có bất kỳ sự khác thường nào, có điều, không có tiếp tục xem kỹ tư liệu trong tay nữa, mà thuận tay để tư liệu vào trong ngăn kéo.

Sau đó, một cô gái mạnh mẽ xông vào.

Tiểu Hổ dứt khoát rời khỏi.

“Đường Lăng, anh là có ý gì? Dựa vào đâu mà công việc lần này anh không để tôi đi?” Cố Nam nhìn anh chằm chằm, mặt mày tức giận, nhưng giữa chân mày lại mang theo vài phần cảm xúc khác thường.

Đường Lăng không có lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt giống như bình thường, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Anh nhìn tôi làm gì? Anh nói chuyện đi chứ” Cố Nam bị anh nhìn như vậy, bỗng cảm thấy có chút không tự nhiên, khí thế đó rõ ràng yếu đi vài phần, giọng nói cũng hạ thấp xuống.

Cô ta sợ Đường Lăng, thật sự rất sợ, nhưng, cô ta đến đây chính là vì Đường Lăng, cho nên, cô không thể chùn bước.

“Lần này tại sao không để tôi đi? Tôi cần một lý do.” Cố Nam lần nữa truy hỏi một câu, đây là mục đích cô ta đến tìm anh ngày hôm nay, đương nhiên cũng là cái cớ hợp lý nhất.

“Công việc cần.” Khóe môi của Đường Lăng khẽ động, nhàn nhạt đáp lại một câu, sau đó liên cụp mắt, bắt đầu xem văn kiện trước mặt.

“Cái gì mà công việc cần, anh cảm thấy tôi là con gái, cho nên xem thường tôi.” Cố Nam nhìn thấy thái độ lúc này của anh, trong lòng vừa tức vừa sốt ruột, nhưng cô ta biết lúc này cô ta không thể phát tác.

Lần này, Đường Lăng ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, đương nhiên càng không có nói chuyện, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

“Đường Lăng, anh làm như vậy đối với tôi không công bằng.” Cố Nam có khi nào nhận sự đối đãi như này chứ, trong giọng nói rõ ràng nhiều thêm vài phần uất ức.

“Đây chính là sắp xếp của tôi, cô nếu như có ý kiến, có thể phản ánh với cấp trên.” Đường Lăng vẫn không có ngẩng đầu, chỉ là trong giọng nói ẩn ẩn vài phần ý lạnh.

“Anh...” Cố Nam sững người, thân sắc trên mặt bỗng thay đổi, nhìn thấy Đường Lăng đang bận việc của anh, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Cố Nam có hơi đau lòng mà cụp mắt, cô ta biết, anh đang trách cô ta.

Cô ta rất muốn măng anh một trận, thậm chí hung hăng trừng phạt cô ta, cô ta thật sự sợ nhìn thấy sự điềm nhiên, lạnh nhạt như thế này của anh.

“Đường Lăng, anh có thể tin tưởng tôi một lần không?” Cố Nam trước nay kiêu ngạo, nhưng lúc này ở trước mặt anh, cô bằng lòng buông sự kiêu ngạo của cô ta xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi