CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đương nhiên, sự thân mật mà hôm nay Dương Tầm Chiêu cố ý làm với người phụ nữ đó khiến Đường Bách Khiêm ngạc nhiên, không cần biết lúc trước Hàn Nhã Thanh thích Dương Tầm Chiêu hay không, giờ phút này, cô nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như thế, bọn họ hẳn là sẽ kết thúc.

“Thế nào? Có phát hiện không?” Lúc này tâm trạng Đường Bách Khiêm rất tốt, có thể nói là tràn đầy tinh thần.

Đêm nay, anh ta là người chiến thắng thực sự, Dương Tầm Chiêu tính toán tường tận cuối cùng đã thua anh ta.

“Có.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đâu đáp lại.

“Được.” Đường Bách Khiêm càng hài lòng hơn, Hàn Nhã Thanh có ý nói không có vấn đề gì, anh luôn tin tưởng vào khả năng của cô.

Như vậy, nhiệm vụ này tiếp theo sẽ không có bất kỳ vấn đề lớn nào.

Nói đến đây, anh rất muốn cảm ơn Dương Tầm Chiêu, nếu không có Dương Tầm Chiêu, anh thật sự sẽ không nhận được một vụ án như vậy.

Thành thật mà nói, vụ án này không có nguy hiểm gì, nhưng Hàn Nhã Thanh cần phải ra mặt, Đường Bách Khiêm hiểu, Dương Tầm Chiêu vốn là để Hàn Nhã Thanh ra mặt, cho nên sẽ không có nguy hiểm, Dương Tầm Chiêu cũng coi là phí hết tâm tư.

Đáng tiếc cuối cùng Dương Tầm Chiêu cũng chỉ là “may quần áo cưới” cho anh ta.

Tay Đường Bách Khiêm đặt ở eo Hàn Nhã Thanh dùng sức nhẹ, cố gắng kéo Hàn Nhã Thanh lại gần mình, nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, lúc này Đường Bách Khiêm không có áp lực gì.

Lúc này, Đường Bách Khiêm chỉ muốn đấu với Dương Tầm Chiêu.

Mặc dù lúc này Dương Tầm Chiêu không trực tiếp nhìn Hàn Nhã Thanh, nhưng Đường Bách Khiêm biết Dương Tầm Chiêu sẽ luôn chú ý tới tình hình giữa anh và Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, Đường Bách Khiêm cố ý muốn cho Dương Tầm Chiêu thấy.

Hàn Nhã Thanh cảm nhận được động tác của anh, ánh mắt cô lóe lên, liếc anh một cái rồi đột nhiên nói: “Nhiệm vụ của tối nay đã hoàn thành, em về trước.”

Hôm nay cô đến để quan sát bí mật, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô muốn về sớm.

Cô không thích trường hợp này, càng không nói đến hôm nay còn có Dương Tầm Chiêu.

“Anh còn có chuyện phải làm, chờ chút, anh và em cùng nhau về.” Đường Bách Khiêm khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ lúc này cô đột nhiên đòi quay về.

Anh còn có kế hoạch tiếp theo sẽ ngược đãi Dương Tầm Chiêu, anh muốn nhìn thấy Dương Tầm Chiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi lại bất lực, thậm chí muốn nhìn Dương Tầm Chiêu tức đến điên cuồng, có lẽ khi đó Mạc Bách sẽ có cơ hội trừ bỏ Dương Tầm Chiêu.

Cho nên, anh không muốn cô rời đi sớm như vậy.

“Không cần, em sẽ về một mình.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp từ chối lời đê nghị của anh, cô muốn quay về để chơi cùng hai đứa bé càng sớm càng tốt, cô biết sau khi có kết quả thẩm định của Đường Lăng, cô phải trở về thành phố A. Sau đó cô sẽ không thể bên cạnh hai đứa bé nữa.

“Nhã Thanh, đợi anh.” Tay Đường Bách Khiêm vòng qua eo cô đột nhiên siết chặt, hiển nhiên không có ý định buông cô ra.

“Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, còn chuyện gì nữa sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, giọng nói bình tĩnh như thường, nhưng lại mang theo bao nhiêu nghi hoặc.

Nhiệm vụ hoàn thành đúng thời gian, họ được phép tản đi sớm nhất có thể. Hôm nay anh sao vậy?

Đường Bách Khiêm thầm sửng sốt, anh quá rõ khả năng quan sát tinh tế của cô, không thể để cho cô phát hiện, cho nên anh

chỉ có thể buông lỏng tay trên eo Hàn Nhã Thanh.

Đôi mắt sắc bén của Dương Tầm Chiêu phát hiện ra điều này, anh đoán Hàn Nhã Thanh muốn rời đi, sau đó anh đứng dậy,

bước ra ngoài trước khi Hàn Nhã Thanh rời đi.

Đường Bách Khiêm nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đi ra ngoài, hai mắt nhanh chóng lóe lên, theo bản năng anh muốn kéo Hàn Nhã Thanh lại, nhưng Hàn Nhã Thanh đã đi được hai bước, phát kéo này của anh, lại chỉ kéo trống không, không kéo được cô.

Đường Bách Khiêm muốn ngăn cản Hàn Nhã Thanh đi về phía trước, nhưng trước khi anh có thể di chuyển, một thân ảnh cao lớn đã trực tiếp chặn anh.

Đường Bách Khiêm khẽ giật mình, theo bản năng tránh sang một bên, mà thân hình cao lớn kia cũng tránh sang một bên, anh ta chặn từ bất cứ nơi nào Đường Bách Khiêm di chuyển đến.

Dù sao chính là vững vàng đứng ở trước mặt Đường Bách Khiêm, hiển nhiên là anh tới ngăn cản Đường Bách Khiêm.

Không thể nghi ngờ, đó là Dương Tầm Chiêu.

Bên kia, Lý Vận nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt chợt lóe lên, nhanh chóng đi theo anh, Lý Vận nghĩ anh không còn kiềm chế được nữa, cho nên đương nhiên cô phải đi theo, cơ hội như vậy không được bỏ qua.

Lý Vận cũng cố ý đi bên cạnh Dương Tầm Chiêu, một tay giữ lấy cổ tay của anh.

Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu rõ ràng là chìm xuống, nhưng anh đã nhịn được. Bộ kịch cần phải được quay toàn bộ.

Lúc này Hàn Nhã Thanh cũng bước ra, cô đang đi cùng hướng với Dương Tầm Chiêu, cư nhiên nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đi tới trước mặt cô, và người phụ nữ đang nắm tay Dương Tầm Chiêu.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật.

Ây, diễn biến khá suôn sẻ nhanh chóng, cậu ba Dương thật là lợi hại, tốc độ cua gái ước chừng có thể xin được kỷ lục Guinness.

Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, Tommy và những người khác muốn đi theo, nhưng họ cũng bị người của Dương Tầm Chiêu ngăn lại.

Tommy nhìn bóng lưng của Dương Tầm Chiêu, hai mắt híp lại, sau đó ánh mắt rơi vào Lý Vận đang ôm Dương Tầm Chiêu, cười lạnh.

Dương Tầm Chiêu không dễ bắt, nhưng có thể bắt người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu, bình thường không có người phụ nữ nào vây quanh Dương Tầm Chiêu, có thể cùng Dương Tầm Chiêu thân cận như vậy, mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Dương Tầm Chiêu chắc chắn không đơn giản.

Không bao lâu sau Đường Bách Khiêm nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đi ra khỏi đại sảnh, Hàn Nhã Thanh cũng bước ra khỏi đại sảnh, lòng Đường Bách Khiêm chùng xuống, anh biết Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ đợi Hàn Nhã Thanh ở bên ngoài.

Anh ta tính được một vạn điều, làm sao có thể không tính đến điều này.

Ban đầu anh ta muốn nhìn Dương Tầm Chiêu lo lắng đến mức nhảy chân sáo, nhưng bây giờ anh ta đã...

Khi Hàn Nhã Thanh bước ra khỏi đại sảnh, cô nhìn quanh không thấy ai 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi