CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Tuy nhiên, Viên Quân Doanh lại để Đường Lăng gọi điện cho cô, như thế càng chính đáng và nghiêm túc, ngược lại khiến cô khó lòng từ chối.

"Vụ án gì?" Hàn Nhã Thanh bất mãn, Hàn Nhã Thanh có rất nhiều lý do để nghi ngờ đây là cái cớ của Viên Quân Doanh, cho nên cô cũng không muốn đi.

Việc của cô hiện tại rất nhiều, dĩ nhiên cô thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu cô không muốn đi là bởi vì cậu ba Dương.

"Là một vụ án rất khó giải quyết, Viên Quân Doanh mới về nước hôm nay, vừa biết chuyện nên muốn tìm em." Đường Lăng không nhận ra chuyện này có gì không ổn, mà nghe qua giọng điệu của anh dễ nhận thấy anh đã nắm tình hình rồi.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, không lẽ do cô nghĩ nhiều? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là một vụ án rất khó giải quyết như Đường Lăng nói, nếu vậy thì có khả năng rất nghiêm trọng.

"Thanh Thanh, việc này rất khó giải quyết, nếu tiện thì em qua xem thử, giúp đỡ phân tích chút ít, xem có thể phát hiện manh mối gì không." Đường Lăng không nghe được Hàn Nhã Thanh đáp trả, anh lại bù thêm một câu.

"Được rồi." Đường Lăng đã nói vậy rồi, Hàn Nhã Thanh từ chối nữa cũng không hay.

"Ừ, anh gửi địa chỉ qua cho em, em cứ trực tiếp tới đó, Viên Quân Doanh đang chờ em." Đường Lăng lúc này có lẽ hơi bận, cũng không nói gì thêm với Hàn Nhã Thanh nữa. Sau khi cúp máy, anh gửi cho Hàn Nhã Thanh một địa chỉ, sau đó thì mặc kệ.

Hàn Nhã Thanh thấy được địa chỉ thì ngớ ra, đây rõ ràng là một hội sở, Viên Quân Doanh hẹn cô ra bàn chuyện phá án ở hội sở?

Nhưng cô đã đồng ý với Đường Lăng, chắc hẳn Đường Lăng cũng đã truyền lời lại với Viên Quân Doanh, cô chắc chắn không có cơ hội đổi ý, hơn nữa Đường Lăng còn nói là vụ án khó giải quyết.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, chỉ muốn một giấc ngủ an ổn khó đến vậy ư?

Hàn Nhã Thanh không lên lầu nữa, cô xoay người chuẩn bị ra ngoài.

"Mẹ, mẹ lại muốn ra ngoài sao?" Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, nhưng mà lúc này, trong đôi mắt bé chất chứa một chút gì đó khác thường.

"Ừ, mẹ có chút việc, cần ra ngoài một chuyến." Hàn Nhã Thanh đảo mắt, cười nói với Đường Minh Hạo.

"Thanh Thanh, vừa nghe nói có vụ án mới, có phải là cậu Viên kia không?" Phạm My đứng ở gần đó, hình như đã đoán được.

"Dạ, anh ta nhờ anh cả gọi cho con, nói có vụ án khó giải quyết, nhờ con qua xem." Nếu không phải là cuộc gọi của Đường lăng, Hàn Nhã Thanh gần như sẽ không đồng ý.

"Thật sự là bởi vì phá án sao?" Phạm My ngạc nhiên, chẳng lẽ trước kia là bà hiểu lầm?

"Nếu thật sự vì chuyện vụ án, vậy con tranh thủ đi nhanh đi, để chú Lý đưa con đi." Phạm My nâng mắt, lại bổ sung thêm một câu: "Hai ngày nay con không nghỉ ngơi tốt, đừng tự lái xe."

Câu này đúng là ý nghĩa sâu xa.

Hàn Nhã Thanh: "..."

Cô không nghỉ ngơi tốt biểu hiện rõ rệt đến vậy sao?

Kỳ thật, đêm qua sau khi cậu ba Dương dừng lại, cô đã ngủ rất ngon.

Nhưng mà, loại chuyện như này Hàn Nhã Thanh dù sao cũng khó mà giải thích.

Đường Minh Hạo nghe Phạm My nói, đôi mắt chớp chớp, nhóc cảm thấy suy đoán trước đó của Phạm My là hoàn toàn chính xác.

Cái tên Viên Quân Doanh kia tìm mẹ tuyệt đối không phải chỉ để nói chuyện vụ án.

Ai nha, đây là một tin tức lớn, có người muốn chen chân vào chuyện của Dương Tầm Chiêu?

Hơn nữa, đối thủ này cũng rất không tầm thường!

Mình đây hẳn là nên giúp Dương Tầm Chiêu!!

Thấy Hàn Nhã Thanh rời nhà, đáy mắt Đường Minh Hạo lóe lên vài tia sáng, nhóc cảm thấy việc này cần phải đi theo giám sát mới được.

Không thể để mẹ mình bị người đàn ông khác bắt cóc được, tuy hiện tại nhóc còn chưa thật sự vừa ý với Dương Tầm Chiêu, nhưng em gái nhóc rất thích người ba Dương Tầm Chiêu này.

Đương nhiên, nhóc cảm thấy cũng nên bắt đầu thử thách Dương Tầm Chiêu, xem như đây là cửa ải đầu tiên.

"Bà ơi, hôm qua con có hẹn đi chơi cùng với Tiểu Minh, sắp tới giờ rồi..." Đường Minh Hạo nhìn Phạm My, kèm theo đó là nụ cười ngây ngô thuần khiết.

"Hả? Thật không? Sao con không nói sớm chứ? Để bà đưa con đi." Phạm My cực kỳ yêu thương hai cục cưng này, cho nên đối với bất kỳ yêu cầu gì của cháu là y như bảo gì nghe nấy.

Tiểu Minh là cháu trai của ông cụ Lý, đúng lúc hôm qua Đường Minh Hạo vừa sang nhà họ Lý, cho nên Phạm My cũng không có hoài nghi.

"Không cần, con nhờ tài xế đưa con đi là được rồi, bà, con sắp muộn rồi, con đi trước đây." Đường Minh Hạo có tính toán của riêng mình, đương nhiên không thể để Phạm My đưa đi. Nhóc nói xong liền muốn chạy đi ra ngoài.

"Đề bà đưa con đi, sẵn tiện bà sang thăm bà Lý luôn." Phạm My xoay người lấy chìa khóa trên bàn, sau đó tới ôm Đường Vũ Kỳ: "Bảo bối đi thôi, bà dẫn con đi chơi."

Đường Minh Hạo bất ngờ, sau đó nhanh chóng nháy mắt với em gái mình.

Bình thường Đường Vũ Kỳ thích nhất ra ngoài chơi, cô bé nghe Phạm My nói dẫn đi chơi thì rất hưng phấn, nhưng bỗng nhiên lại thấy anh trai đang nháy mắt với mình.

Đường Vũ Kỳ chớp mắt, chớp rồi lại chớp, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh trai, bé ôm lấy Phạm My nói: "Bà, con không muốn ra ngoài chơi, con muốn ở nhà chơi đồ chơi. Hôm qua con mua mấy món đồ chơi còn chưa ghép xong, bà ở nhà chơi lắp ráp với con được không?"

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đến thời khắc mấu chốt vẫn là rất thông minh, tất nhiên quan trọng hơn là có thể hiểu được suy nghĩ của anh trai mình.

"Cái này?" Phạm My có hơi mâu thuẫn. Hôm nay hai ông bà cụ Đường có việc nên đã đi rồi, cho nên cũng chỉ có mình bà ở nhà trông hai cháu, bây giờ hai đứa lại chia nhau ra, bà lại không thể phân thân.

Thật đúng là một vấn đề khó khăn.

"Bà, bà ở nhà chơi với em con đi, con nhờ tài xế đưa đi." Đường Minh Hạo lặng lẽ làm động tác tay với em gái, sau đó không đợi Phạm My kịp phản ứng thì đã chạy đi.

Nhà họ Đường có tài xế riêng, nhưng hôm nay đầu tiên là chở hai ông bà cụ đi, sau đó Hàn Nhã Thanh cũng đi, cho nên giờ cũng chỉ còn lại một tài xế nhỏ tuổi nhất - Tiểu Lưu.

Tài xế Tiểu Lưu không phải là thành viên của tám gia tộc lớn, mà là người được Đường Lăng tìm ở ngoài về, chỉ bởi vì một điều - kỹ năng lái xe của anh ta rất tuyệt vời.

Cậu nhóc Đường Minh Hạo chính là nhìn trúng anh ta, bởi vì người này không dám nói, cũng sẽ không nói chuyện của nhóc cho người lớn. Nếu như nhóc tìm mấy vị tài xế lão làng kia, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý.

"Nhanh thôi, chở tôi đi ra ngoài." Đường Minh Hạo tìm được Tiểu Lưu rồi trực tiếp lôi người đi.

"Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đi đâu?" Tiểu Lưu kinh ngạc, thật ra ở nhà họ Đường, ngoại trừ Đường Lăng thì ít khi có ai gọi đến anh ta, người bình thường đều sợ ngồi xe của anh, bởi vì anh lái xe nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi