CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Một cậu bé khẳng định muốn ngồi xe anh ta? Người lớn trong nhà sẽ đồng ý sao?!

"Đi theo dõi." Đường Minh Hạo lướt mắt nhìn anh ta, nói thẳng mục đích của mình, không nói rõ sẽ không có thể làm nên chuyện.

"Theo dõi?" Tiểu Lưu kinh ngạc, hai mắt sáng quắc: "Được á, tôi rất thạo cái này."

Tài xế Tiểu Lưu trước kia là một tay đua, bởi vì đắc tội người khác nên xém chút đã bị hại chết trong lúc thi đấu, là Đường Lăng cứu anh ta, cho nên anh ta luôn muốn đi theo Đường Lăng.

Tuy nhiên, Đường Lăng chỉ gọi anh trong những trường hợp đặc biệt, những khi Đường Lăng đi công ty hay công việc của tám gia tộc sẽ không đến lượt anh, dù sao quy củ của tám gia tộc vẫn rất nghiêm khắc.

"Cậu chủ nhỏ, chúng ta theo dõi ai?" Trên xe, Tiểu Lưu đang hưng phấn, theo dõi người khác là chuyện kích thích nhất.

"Mẹ tôi, vừa mới được chú Lý chở đi. Anh nhanh lên, còn dây dưa nữa thì không theo kịp." Lúc Đường Minh Hạo ra đã không còn nhìn thấy xe chú Lý nữa, không kiềm được có phần sốt ruột.

"Theo dõi cô cả?" Mặt Tiểu Lưu biến sắc, giật mình hoảng sợ. Hiện tại ở nhà họ Đường, người không thể đắc tội nhất là cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, thứ hai đó chính là cô cả.

Theo dõi cô cả? Nếu như bị phát hiện, vậy anh ta cũng đừng mong còn có thể lăn lộn ở nhà họ Đường.

"Nghe nói anh là một tay đua?" Đường Minh Hạo nhìn anh ta, cố tình hỏi.

"A? À phải." Tiểu Lưu nhanh chóng gật đầu.

"Anh là một tay đua chuyên nghiệp, hẳn là có năng lực theo dõi chứ?" Lời này Đường Minh Hạo rõ ràng là kích thích anh ta.

"Dĩ nhiên không thành vấn đề, cậu chủ nhỏ yên tâm, tôi sẽ xử lý nó." Rất hiển nhiên, người này là một người dễ kích động, băng không trước kia cũng sẽ không đắc tội với người ta.

"Chú Lý vừa mới đi không bao lâu, tôi biết rõ thói quen của chú ấy, chắc chắn có thể đuổi theo." Khi nói ra lời này, anh ta rất tự tin.

Quả nhiên không bao lâu, bọn họ đã đuổi tới sau xe chú Lý.

Không thể không nói, kỹ năng của Tiểu Lưu thật sự rất tốt, anh ta vẫn luôn duy trì cự ly không gần không xa, chú Lý đi phía trước vẫn không hề biết, mà ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng không phát hiện ra.

Chú Lý dừng xe trước một Hội sở, Hàn Nhã Thanh xuống xe.

Tiểu Lưu dừng cách bọn họ vài mét, một khoảng cách vừa đủ đẹp, anh lùi xe đậu vào một chỗ khuất không có người ra vào, tất nhiên cũng thành công cản tầm nhìn của Hàn Nhã Thanh.

"Cậu chủ nhỏ, thế nào?” Tiểu Lưu nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặc tranh công đắc ý.

"Ừm, đích thực rất lợi hại." Đường Minh Hạo khẽ gật đầu, cảm thấy hơi choáng, kỹ năng lái xe thì không có gì đáng nói, nhưng xe đi nhanh lại cảm thấy chóng mặt.

Tuy nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn không quên chuyện cân làm, nhóc nhìn Hàn Nhã Thanh thông qua cửa sổ xe, thấy mẹ đã xuống xe và đi vào Hội sở, lúc này nhóc mới xuống xe.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo bị ngăn lại ở trước cửa Hội sở.

"Con đi cùng với mẹ, mẹ con vừa mới vào trong." Đường Minh Hạo lo lắng nhìn xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt bảo vệ: "Chú coi, đây là mẹ con, mẹ con vừa mới vào."

"Đây là mẹ con? Đây không phải cô cả nhà họ Đường sao? Cô cả nhà họ Đường chưa kết hôn mà? Làm sao có con lớn như nhóc đây?"

Bảo vệ nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt hoài nghi.

"Mẹ nuôi, cô ấy là mẹ nuôi của con." Đường Minh Hạo sững sờ, đành phải sửa miệng. Nhóc thật không ngờ mẹ nhóc giờ đã là người có tiếng tăm, ngay cả một bảo vệ ở hội quán cũng biết tới mẹ nhóc.

"Để con gọi điện cho mẹ ra đón." Đường Minh Hạo lần này không đợi bảo vệ lên tiếng, nhóc liên lấy điện thoại gọi vào một số di động.

"Mẹ nuôi, sao mẹ lại vào một mình, bỏ con ở ngoài? Dạ? Để con tự vào sao? Con bị bảo vệ cản lại, bọn họ không cho con vào. Dạ, vậy được, để con nói với bảo vệ, mẹ ở phòng nào, dạ, con biết rồi." Đường Minh Hạo làm bộ làm tịch nói một tràng, sau đó cúp máy.

"Mẹ nuôi con nói mấy chú biết mẹ con ở phòng nào, kêu chú dẫn con vào đấy." Sau khi gọi điện xong, Đường Minh Hạo nhìn bảo vệ với khuôn mặt ngây ngô, không có gì khác thường.

Đường Minh Hạo biết là con trai tổng thống hẹn gặp mẹ mình, cho nên những người ở đây hẳn biết rõ mẹ ở phòng nào.

Nhân viên bảo vệ đương nhiên sẽ không nghĩ tới, một đứa trẻ năm tuổi sẽ lừa gạt mình. Hắn nhìn Đường Minh Hạo rồi sau đó bước vào sảnh, nói gì đó với quản lý.

Sau đó người kia bước tới trước mặt nhóc, hỏi: "Cô cả họ Đường thật sự là mẹ con?”

"Vâng, vâng." Đường Minh Hạo gật đầu lia lịa, vẻ mặt này khiến người ta căn bản không thể nghi ngờ.

"Được, vậy đi theo tôi." Quản lý sảnh thấy chỉ là đứa bé năm tuổi, cũng không có khả năng gây nguy hiểm gì, cho nên đã dẫn Đường Minh Hạo vào.

Quản lý sảnh dắt Đường Minh Hạo đến một gian ghế lô, định vươn tay gõ cửa.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã trực tiếp đấy cửa phòng đi vào.

Hàn Nhã Thanh mới vừa ngồi xuống, còn chưa nhắc gì đến vụ án đã nghe được tiếng mở cửa. Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, cô rõ ràng đã đứng hình.

"Mẹ nuôi." Hàn Nhã Thanh còn đang ngây người, Đường Minh Hạo đã nhanh chóng lao tới.

Mẹ nuôi?

Cô rõ ràng là mẹ ruột mài Khi nào thì lại thành mẹ nuôi?

Oắt con này lại muốn làm gì?

Viên Quân Doanh kinh ngạc, thật vất vả mới hẹn được giai nhân, còn chưa kịp nói câu nào, tại sao lại xuất hiện một bóng đèn nhỏ như vậy.

"Sao con lại tới đây?" Hàn Nhã Thanh không đến mức rối rắm về vấn đề xưng hô của Đường Minh Hạo, dù sao hiện tại cô vẫn chưa kết hôn với Dương Tầm Chiêu, thân phận hai bảo bối còn chưa công khai."

Quản lí sảnh thấy bọn họ thật sự quen biết nhau thì cũng không nói thêm gì, Viên Quân Doanh thấy vậy phất tay, ý bảo lui ra.

"Con đúng lúc trông thấy mẹ, cho nên mới vào đây." Đường Minh Hạo giải thích rất đơn giản, giải thích càng đơn giản, người khác sẽ càng không thể soi ra điểm bất thường.

Hàn Nhã Thanh khẽ cười, xem ra, nhóc con này luôn theo dõi cô nãy giờ, nhưng mà nó theo cô để làm gì?

Bình thường cô ra ngoài, Đường Minh Hạo chưa bao giờ theo cô.

"Mẹ nuôi, hai người cứ trò chuyện đi, không cần phải để ý con, con ngồi ăn thôi là được rồi." Đường Minh Hạo đến đây là có kế hoạch, cho nên nhóc cũng không coi mình là người ngoài, càng không có ý muốn tránh đi.

Viên Quân Doanh nhìn nhóc, đôi con ngươi dao động, dường như anh ta cảm thấy oắt con này là cố ý tới để phá đám?

Bởi vì có một bóng đèn ở đây, Viên Quân Doanh chỉ có thể nuốt trở về những lời mà anh ta đã chuẩn bị sẵn.

Đường Minh Hạo nhìn thấy cảm xúc phức tạp trên mặt Viên Quân Doanh, khóe môi khẽ cong, xem ra hôm nay mình đến rất đúng!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi