CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Quả nhiên, thằng nhỏ này không giống những đứa trẻ thường, rất khác biệt, tính đề phòng rất mạnh, anh ta ngược lại có chút hiếu kỳ thằng nhỏ này rốt cục đã làm cái gì?

Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu trong văn phòng.

Điện thoại Hàn Nhã Thanh vẫn không gọi được, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn tối sầm

Đầu tiên là điện thoại không có người nghe, sau đó thì tắt máy luôn!

Anh ta liên tục gọi mấy cuộc đầu dây bên kia của cô đều báo bận, cô với ai gọi điện thoại lại lâu như vậy?

Hơn nữa cho dù cô cùng người khác trò chuyện, điện thoại của anh gọi tới cũng có thông báo, cô nhất định có thể nhìn thấy, anh ta đều liên tục gọi mấy lần, vậy mà cô đều không để ý tới?

Dương Tầm Chiêu vẫn không từ bỏ, lại tiếp tục gọi

Ngay lúc này, thư ký Lưu đi vào, cầm một phần văn kiện đưa tới, đêm Dương Tầm Chiêu trực tiếp cầm di động ấn nút tắt, nhưng cũng không đi xem văn kiện của thư ký Lưu.

Trong điện thoại di động của anh đầu tiên là truyền đến một tiếng “tu”, sau đó là tiếng trả lời tự động: "Thật xin lỗi, số điện thoại anh đang gọi hiện đang bận."

Trong thời gian này, Dương Tầm Chiêu liên tục gọi thêm mấy lần, đều là lời thông báo như thế.

"Hử?" Thư ký Lưu không nhìn thấy tổng giám đốc gọi cho ai, chỉ là nghe được âm thanh, rõ là có chút kỳ quái.

Dương Tầm Chiêu không bỏ cuộc, sau khi cúp máy, lại tiếp tục gọi lại.

Anh nghĩ, cho dù cô có gọi điện thoại cho người khác thì cũng có lúc kết thúc.

"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy cú điện thoại này anh không cân gọi nữa." Thư ký Lưu không nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Dương Tầm Chiêu, cho nên cũng không biết điện thoại là này tổng giám đốc gọi cho vợ.

"Tại sao?" Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký Lưu, với một cặp mắt âm trâm, rất kinh khủng.

"Tình hình này, rất rõ ràng là đối phương block anh rôi."Thư ký Lưu hơi ngẩn người, nhìn vào mắt của tổng giám đốc, hơi phát lạnh, nhưng vẫn kiên trì cắn răng trả lời anh.

Chỉ là anh ta không dám tin, ai lại dám block số điện thoại của tổng giám đốc?

Điện thoại này là điện thoại cá nhân của tổng giám đốc, người bình thường muốn có còn không có được, thế mà lại có người block tổng giám đốc.

Lợi hại, khiến anh phục sát đất.

“Block rồi?” Ngay lập tức, Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, gương mặt âm u đen đến mức tựa như có thể nhỏ xuống từng giọt mực.

“...vâng... Thư ký Lưu nuốt nước bọt, đột nhiên thấy hối hận vì lời vừa nãy, chỉ là, rốt cuộc là số của ai chứ, tại sao tổng giám đốc lại giận đến thế?

Không phải? Không phải là số của bà chủ đấy chứ?

Tổng giám đốc chỉ khi đối diện với sự việc của bà chủ, mới có thể trở nên đáng sợ như vậy.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu từ từ nhếch lên, tốt, rất tốt.

Block anh rồi?

Hàn Nhã Thanh lại block anh rồi?

Người phụ nữ kia ăn phải gan hùm mật gấu, lại dám block cả anh, hơn nữa...

Trước đây khi anh xử lý văn kiện, đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ, mới đâu cũng không chú ý lắm, cho rằng là tin quấy rối.

Nhưng, sau này anh cũng không biết vì sao, đột nhiên mở tin ra xem, rồi phát hiện ảnh của Hàn Nhã Thanh và Viên Quân Doanh ngồi chung nhau

Trong tấm ảnh, khoảng cách hai người rất gần, Viên Quân Doanh nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt kia rõ ràng không hề đơn thuần.

Mà Hàn Nhã Thanh đang cười, nụ cười rất chân thành, khi cô cười cô đặc biệt xinh đẹp.

Khi Đường Minh Hạo chụp ảnh, Hàn Nhã Thanh đang nhìn về Đường Minh Hạo, vì thế nụ cười trên mặt cô là vì cậu bé Đường Minh Hạo này.

Nhưng cậu ba Dương không biết!

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy tấm ảnh, ngẩn người, cậu ba Dương cảm thấy nụ cười đó của cô rất chướng mắt, nhưng anh không hê hoài nghi Hàn Nhã Thanh.

Anh hiểu rõ cô, biết cô không phải loại phụ nữ như vậy, huống chỉ hôm qua cô còn ngủ ở chỗ của anh.

Vì thế, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, tuy là không hoài nghi cô, nhưng mà cũng phải làm rõ việc gì đã xảy ra?

Còn về số điện thoại lạ kia, anh chẳng thèm xem đến.

Mặc kệ tấm hình này là ai gửi cho anh, anh chỉ cần làm một việc, đó chính là tìm người phụ nữ của anh hỏi rõ ràng.

Anh chỉ tin tưởng người phụ nữ của mình, những người khác anh không tin.

Nhưng không ngờ, gọi cho cô, cô lại không nghe, cuối cùng còn block cả anh?

Dương Tầm Chiêu rất tức giận, nhưng dù như thế, anh cũng không hoài nghi Hàn Nhã Thanh làm chuyện có lỗi với anh.

Vì thế, Dương Tầm Chiêu vẫn không để tâm đến số điện thoại đã gửi ảnh cho anh.

Dương Tầm Chiêu chỉ là lại mở tấm ảnh kia, xem kỹ lại, nhưng không nhận ra trong ảnh là nơi nào.

Mắt của Dương Tầm Chiêu híp lại sau đó nhanh chóng lấy điện thoại liên gọi.

“Giúp tôi điều tra một chút Viên Quân Doanh hiện đang ở đâu? Dương Tầm Chiêu khi nói những lời này, âm thanh trâm trâm vô cùng lạnh lẽo.

Trên tấm ảnh không nhìn ra là ở đâu, Hàn Nhã Thanh không nghe máy, thế thì điều tra tung tích của Viên Quân Doanh vậy.

"Viên Quân Doanh? Anh chắc chứ?" Đối phương hiển nhiên cũng kinh ngạc: "Anh ta là con trai của ngài Viên."

“Điều tra” Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ động, một từ đơn giản mà không đơn giản nhưng lại kiên quyết, khiến người ta không thể hoài nghi.

“Tôi nói này, anh ta chọc gì anh rồi?” Giọng điệu của đối phương rõ ràng mang theo vài phân hóng hớt.

“Tôi cho cậu mười lăm phút.” Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại mơ hô thêm vài phân sát khí, nhìn tấm ảnh ánh mắt Viên Quân Doanh nhìn người phụ nữ của anh, anh muốn làm thịt Viên Quân Doanh một trận rồi.

Dám có ý đồ với người phụ nữ của anh, muốn chết.

"Mười lăm phút, anh xem tôi thân à." Đối phương lập tức kêu rên, mười lăm phút tra ra hành tung của Viên Quân Doanh? Chi bằng trực tiếp giết anh cho rồi.

Nhưng, Dương Tầm Chiêu lại cúp điện thoại.

Thư ký Lưu sợ hãi rồi, có ai nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Nhưng, rõ ràng là chẳng ai nói cho anh biết, Dương Tầm Chiêu cầm lấy điện thoại, nhanh chóng rời đi.

Trong tấm hình kia, trừ Hàn Nhã Thanh và Viên Quân Doanh cũng chỉ có góc bàn.

Từ góc bàn xem xét, là bàn của một hội sở nào đó.

Thành phố A có nhiều hội sở như thế, anh không thể xác định được là nơi nào, nhưng mà, hội sở này có lẽ anh chưa từng đến.

Nếu đã từng đến, cho dù chỉ là một góc bàn, vừa nhìn là anh nhận ra ngay.

Hội sở mà anh chưa từng đến? Hội sở mà Viên Quân Doanh sẽ đến?

Dương Tầm Chiêu nheo mắt trầm tư, anh nhanh chóng bước xuống lầu, trực tiếp lên xe, nhanh chóng rời đi.

Có lẽ anh đã đoán ra được đó là nơi nào.

Còn về số điện thoại gửi ảnh cho anh, Dương Tầm Chiêu sau khi xem qua cũng không có ý định xử lý, một người muốn châm ngòi ly gián, muốn ly gián quan hệ của anh và vợ.

Anh có bệnh mới để ý người đó!

Cậu bé Đường Minh Hạo chờ mãi, vẫn không chờ được cú điện thoại nào của Dương Tầm Chiêu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi