CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đừng nói đến gọi điện, Dương Tầm Chiêu đến tin nhắn cũng không thèm trả lời.

Nếu không phải sau khi cậu gửi ảnh cho anh, Dương Tầm Chiêu không ngừng gọi điện thoại cho mẹ cậu, cậu còn tưởng là đã gửi nhầm người.

Dương Tầm Chiêu có phản ứng như thế là bình thường sao? Đối với cậu bé Đường Minh Hạo rất là không bình thường.

Đương nhiên, Đường Minh Hạo hiểu rất rõ, Dương Tầm Chiêu không gọi được cho mẹ, nhất định sẽ nghĩ cách tìm đến.

Đúng, cậu chỉ cần ở đây đợi, đợi trò hay mở màn!

Hàn Nhã Thanh lúc này xem xong vụ án, vụ án đúng là có chút phức tạp, vì thế nhất thời, cô không thể liên kết các manh mối với nhau được.

“Xem xong rồi?” Viên Quân Doanh nhìn cô, ánh mắt có vài phần kinh ngạc, cô nhanh như thế đã xem xong rồi?

“Ừ, xem xong rồi, nhưng mà tôi còn cần một vài tư liệu khác.” Hàn Nhã Thanh luôn làm việc nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa.

Cô còn cần tư liệu gì? Tôi sai người đưa qua” Viên Quân Doanh trả lời rất nhanh, ý tứ cũng rất rõ ràng, anh không muốn cô rời đi vào lúc này.

“Được.” Hàn Nhã Thanh ngây người, nhưng cũng không từ chối, cô nhanh chóng nói ra mình cần tư liệu gì, như thế cũng tốt, sớm giải quyết, việc này cũng sớm kết thúc.

Viên Quân Doanh từng cái một ghi lại, ghi rất nghiêm túc, sau đó giao cho nhân viên bên cạnh, để nhân viên ởi tìm tư liệu mà Hàn Nhã Thanh nói tới.

Minh Hạo, sao con đến đây?” Hàn Nhã Thanh lúc này mới nhìn về phía Đường Minh Hạo, nhìn Đường Minh Hạo đang cầm điện thoại, có chút không vui, có phần nhàm chán.

Hàn Nhã Thanh nghĩ Đường Minh Hạo dù gì cũng là một đứa trẻ, bảo thằng bé cứ ngồi một chỗ, đợi như thế, Hàn Nhã Thanh có chút không đành lòng.

“Tài xế Tiểu Lưu đưa con đến.” Đường Minh Hạo đang suy tư chuyện Dương Tầm Chiêu, đột nhiên nghe thấy Hàn Nhã Thanh hỏi, vô thức trả lời một câu

“Trước tiên để cho tài xế Tiểu Lưu đưa con về, mẹ có thế còn cần một chút thời gian xử lý vụ việc." Nếu là tài xế Tiểu Lưu đưa cậu đến, Hàn Nhã Thanh cũng không lo lắng nhiều.

“Mẹ... Mẹ nuôi, con muốn ở bên mẹ.” Đường Minh Hạo từ chối, kế hoạch cậu đã sắp xếp ổn thỏa, cậu còn chưa nhìn thấy kết quả, làm sao có thể đi chứ.

“Mẹ có thể còn cần nhiều thời gian, nghe lời, về trước đi.” Hàn Nhã Thanh không muốn để Đường Minh Hạo cứ ngồi đợi cô, cô cũng không biết vụ này bao giờ mới xử lý xong

“Hay là, chú cho người đưa con đi dạo, trong hội sở có nhiều thứ thú vị đấy” Ánh mắt của Viên Quân Doanh lóe lên, anh cảm thấy đứa trẻ này với cô Đường có quan hệ rất thân mật!

Bây giờ quan hệ mẹ nuôi và con nuôi có thể thân mật thế sao?

“Không cân, trước hết hãy để tài xế đưa con về, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.” Hàn Nhã Thanh đoán Đường Minh Hạo theo dõi cô đến đây, việc này người trong nhà nhất định là không biết, nếu như người nhà phát hiện Đường Minh Hạo mất tích, không phải sẽ sốt ruột chết sao.

"Được thôi, vậy con về trước." Đường Minh Hạo khóe môi có chút hếch lên, đã như vậy, thì cậu về trước.

Không, cậu chắc chắn sẽ không như thế mà trở về, mẹ không cho cậu lại ở lại đây, cậu có thể ra ngoài chờ Dương Tầm Chiêu.

Cậu có điện thoại, cho dù người nhà không thấy cậu, nhất định trước tiên sẽ gọi điện thoại cho cậu, cho nên đây không phải vấn đề gì 

"Mẹ đưa con ra ngoài." Hàn Nhã Thanh cũng không yên tâm, cô hiểu rất rõ Đường Minh Hạo, Đường Minh Hạo có thể len lén đi theo, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn trở về.

Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên, được thôi, lại bị mẹ nhìn thấu

Dù trong lòng có chút không tình nguyện nhưng Đường Minh Hạo không dám làm trái ý của Hàn Nhã Thanh.

Viên Quân Doanh nhìn qua cô, khóe môi có chút giật giật, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.

Hàn Nhã Thanh đưa Đường Minh Hạo xuống lầu, cũng không tìm Tiểu Lưu, mà đưa cậu tới thẳng trước xe chú Lý.

“Chú Lý, chú đưa nó về đi. Hàn Nhã Thanh trực tiếp mở cửa xe, đẩy Đường Minh Hạo lên xe.

“Cậu chủ nhỏ sao lại ở đây?” Chú Lý ngơ người, nhưng nhìn tình hình, chú cũng đoán được vài phần.

Đường Minh Hạo lên xe, Hàn Nhã Thanh cũng không vội rời đi, mà xem chú Lý lái xe đi rồi, mới quay người đi về hội sở.

Trên xe, khuôn mặt nhỏ của Đường Minh Hạo xụ xuống, cậu còn tính là, mẹ sẽ để cho Tiểu Lưu lái xe đưa cậu trở về, nếu như thế, cậu có thể trở lại, bởi vì thuyết phục tài xế Tiểu Lưu quá đơn giản.

Nhưng người trước mặt là chú Lý, Đường Minh Hạo cảm thấy độ khó tăng lên, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Đường Minh Hạo cúi đầu, ngay lập tức, nước mắt không ngừng chảy, đương nhiên, cậu còn lựa lúc thích hợp phát ra một chút thanh âm.

Chú Lý nghe thấy liên quay đâu nhìn qua, nhìn thấy cậu chủ nhỏ cúi đầu, đang khóc đến thương tâm, liên kinh ngạc: "Cậu chủ nhỏ, cậu làm sao thế?"

"Mẹ con, mẹ con có phải ghét bỏ con không, không cần con nữa, mẹ đến hẹn hò, cho nên ghét bỏ con, muốn mau đuổi con về nhà." Bạn nhỏ Đường Minh Hạo biết rõ Hàn Nhã Thanh trong hội sở bàn chính sự, nhưng bây giờ cậu nhất định phải nói như thế.

"Cậu chủ nhỏ, không đâu, cô chủ làm sao lại ghét bỏ cậu..." Chú Lý thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo kia không ngừng khóc, xót xa không chịu được.

"Mẹ đúng là ghét bỏ con, bằng không, tại sao gấp gáp như vậy đưa con về chứ, mẹ chính là ghét bỏ con, ghét bỏ con làm ảnh hưởng mẹ hẹn hò." Đường Minh Hạo càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng khổ sở, sau đó còn nấc lên hai cái, khiến người ta nhìn thấy vô cùng xót xa.

“Cậu chủ nhỏ, cậu đừng khóc nữa” Chú Lý nhìn Đường Minh Hạo như thế, lòng cũng tan nát theo, nhìn đứa trẻ như thế thật xót xa.

"Chú Lý, con đi tìm mẹ, chú đưa con trở lại đi" Đường Minh Hạo nức nở, cuối cùng nói ra mục đích của mình.

“Nhưng mà, cô chủ bảo chú đưa con về nhà.” Chú Lý hơi do dự, cô chủ đã phân phó, không thể không nghe.

"Con không đi vào, con ở ngoài cửa chờ mẹ." Đường Minh Hạo nhìn thấy vẻ mặt do dự của chú Lý, liên tục bày tỏ thái độ: "Chú Lý, con ở cùng chú ngôi bên ngoài chờ mẹ."

"Ừa, vậy được rồi" Chú Lý cảm giác chủ ý này cũng không tệ, sẽ không quấy rây cô chủ, cậu chủ nhỏ cũng sẽ không quá thương tâm.

Chú Lý suy nghĩ, rồi quay xe trở lại.

Mưu kế của Đường Minh Hạo đã thành, nước mắt lập tức ngừng lại, nước mắt cậu cứ như vòi nước nói mở là mở, nói dừng là dừng, xả dừng vô cùng thoải mái!

Lại quay về bên ngoài hội sở, khóe môi bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại cười tươi thêm mấy phân, không còn dáng vẻ thương tâm kia nữa.

Cậu ngồi ở đây đợi Dương Tầm Chiêu cũng không tệ!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi