CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Ba của Nguyễn Tân Tân phong lưu đã thành tính, hồ ly tinh ở bên ngoài không hề ít, bình thường chuyện mà Triệu Nguyệt Như làm nhiều nhất chính là đi bắt hồ ly tinh, có đôi khi cô ta còn dẫn theo Nguyễn Tân Tân đi cùng... 

Có một lần Triệu Nguyệt Như thậm chí còn dẫn Nguyễn Tân Tân đến khách sạn bắt gian tại trận, bắt tại trận Nguyễn Hành đang lăn lộn

trên giường với hồ ly tinh. 

Triệu Nguyệt Như dẫn theo Nguyễn Tân Tân cứ như vậy mà nhào tới vén chăn, vén mền lên đánh lộn với hô ly tỉnh với thân thể trần trụi. 

Lúc ấy Nguyễn Tân Tân còn giúp Triệu Nguyệt Như đánh hồ ly tinh, mà lúc đó Nguyễn Hành lại trân truông đứng ở một bên, cục diện đó dọa không ít người choáng váng. 

Trường hợp như vậy Nguyễn Tân Tân đã nhìn thấy nhiều rồi, nghe còn nhiều hơn nữa, mấy lời nói như vậy cứ hạ bút thành văn, đều nói người lớn là tấm gương cho trẻ nhỏ, lời này không hề sai một chút. 

Triệu Nguyệt Như bình thường là bộ dạng gì con của cô ta chắc chắn sẽ biến thành bộ dạng đó. 

Nguyễn Tân Tân mắng chửi càng ngày càng khó nghe, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin tưởng là những lời nói quá đáng như vậy mà lại nói ra từ trong miệng của một bé nhỏ mới chín tuổi. 

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu càng ngày càng âm trâm. 

Thư ký Lưu cũng càng ngày càng tức giận, tất cả mọi người đều nghe không nổi nữa, cái này cũng chỉ là một đứa nhỏ mới có chín tuổi tại sao mắng người khác lại khó nghe như thế chứ. 

Hơn nữa người mà nó mắng lại là một cô bé không tới năm tuổi. 

Măng một cô bé nhỏ chưa đến năm tuổi, bất cứ là người nào cũng nghe không vô. 

Nhưng mà Triệu Nguyệt Như lại không hề có bất cứ ý định muốn ngăn cản Nguyễn Tân Tân lại, Triệu Nguyệt Như cũng không cảm thấy con gái của cô ta măng có cái gì không đúng, ngược lại cảm thấy vô cùng hả giận. 

Cái loại yêu tinh nhỏ không có mặt mũi như thế này thì phải mắng như vậy, phải để bọn họ biết sự lợi hại. 

So sánh với cơn giận của Nguyễn Tân Tân, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, hơn nữa lúc này trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không hề có bộ dạng tức giận.

Cậu ba Dương nhìn Đường Vũ Kỳ, lông mày hơi nhướng lên, bộ dạng vân đạm phong kinh của đứa nhỏ này giống ai đây chứ? 

Bây giờ cậu ba Dương không cần phải lo lắng cô bé bị ức hiếp, ngược lại là anh có cảm giác không chừng sẽ có trò hay để xem đây. 

Quả nhiên là Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, không nhanh không chậm nói: “Cậu chính làm ghen tị tôi trông xinh đẹp hơn cậu đáng yêu hơn cậu, làm người khác thích hơn cậu, thừa nhận đi.” 

Tư thế đó, khí thế đó làm cho bộ dạng nữ vương của cô bé phát huy vô cùng tinh tế. 

“Không, tôi không thừa nhận, cái đồ đê tiện, rác rưởi..." Nguyễn Tân Tân càng tức giận thì lại tiếp tục mắng chửi, nếu như không phải là nó sợ Dương Tầm Chiêu thì đoán chừng nó sẽ trực tiếp đi lên đánh Đường Vũ Kỳ. 

Nguyễn Tân Tân chửi người khác từ xưa đến nay Triệu Nguyệt Như sẽ không nói gì nó, thậm chí còn khen đó cho nên Nguyễn Tân Tân không hề cảm thấy là nói sai, ngược lại còn mắng vô cùng đắc ý. 

Lúc này ánh mắt của Dương Tầm Chiêu vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh, nhưng mà anh nhìn thấy bộ dạng của Đường Vũ Kỳ, lại nhịn một chút cũng không nói cái gì nữa. 

Đường Vũ Kỳ vẫn không hề tức giận như cũ, tinh thần phấn chấn, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp mà lại sáng sủa, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích. 

Mọi người nhìn thấy Đường Vũ Kỳ cười tươi đều đồng loạt sửng sốt, cô nhóc này vậy mà lại không hề tức giận chút nào, còn cười tươi như vậy nữa, khí chất này cũng lớn quá đi thôi. 

Người lớn cũng không thể khoan dung độ lượng như cô bé được. 

Chẳng lẽ thật sự là con của tổng giám đốc? 

Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân một lần nữa, ánh mắt của cô bé nhìn Nguyễn Tân Tân từ đầu đến chân, Nguyễn Tân Tân miệng nhỏ khẽ nhấp nháy, sau đó nói chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Cho dù cậu có không thừa nhận thì cũng không thể thay đổi sự thật cái mặt như bánh nướng, lùn như trái bí, lưng tôm, mông xẹp lép, chân gọng kiêng, đen như quạ của cậu được đâu.”

Dương Tầm Chiêu: “...” 

Thư ký Lưu: “..." 

Đám người: "...” 

Má ơi má ơi má ơi, cái, cái, cái này cũng quá là lợi hại!

Độc độc độc, lời này thật độc! 

Nhưng mà tại sao nghe lại thoải mái như thế? 

Con gái nhà người ta ngay cả một chữ thô tục cũng không có, nhưng mà một câu nói lại nói Nguyễn Tân Tân từ đầu đến cuối không còn cái gì cả. 

Đây rốt cuộc là con gái nhà ai đây, sao là lợi hại như thế. 

Đám người nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, đột nhiên phát hiện những gì cô bé này nói đều là sự thật, dáng dấp của Triệu Nguyệt Như vốn dĩ đã không xinh đẹp, ba của Nguyễn Tân Tân lại càng xấu hơn, mà Nguyễn Tân Tân lại di truyền toàn bộ khuyết điểm của hai người bọn họ, cho nên dáng dấp của Nguyễn Tân Tân quả thật dùng một lời khó mà nói hết.

Đương nhiên là cô bé này cũng đã nói hơi quá một chút. 

Thôi, nói quá thì cứ nói quá đi. 

Lúc này Nguyễn Tân Tân đứng ở đây so sánh với Đường Vũ Kỳ, đơn giản chính là không bằng người ta. 

Cũng không biết là ai cho Nguyễn Tân Tân sự tự tin nó cũng dám đến đây tranh giành tình cảm với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ. 

Hay là tranh giành sự cưng chiêu của cậu ba Dương? Cậu ba Dương giống như là mắt bị mù lắm hả? 

Hứa Dinh Dinh đang đứng ở cách đó không xa đều muốn vỗ tay, bé Vũ Kỳ nhà cô thật là lợi hại quá đi thôi. 

Con gái của Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương sao có thể bị ức hiếp dễ dàng như vậy. 

Đường Minh Hạo lại không hê cảm thấy bất ngờ chút nào, bản lĩnh cãi nhau của em gái là do đi theo chú Mộ Dung mà luyện ra, ngay cả thằng nhóc cũng không dám gây vào. 

Về sau chú Mộ Dung cũng nhận thua, cũng không dám gây chuyện với em gái nữa. 

Người nào gây là người đó muốn chết! 

“Mẹ ơi mẹ, nó mắng con kìa, nó bắt nạt con kìa.” Nguyễn Tân Tân đã chín tuổi rồi, biết rõ khái niệm đẹp và xấu, bị Đường Vũ Kỳ nói thành cái dạng này nó rất là tức giận, nhưng mà nó biết là nó mắng không lại Đường Vũ Kỳ cho nên đi tìm mẹ giúp đỡ. 

Đường Vũ Kỳ hếch cái miệng nhỏ lên, mặt đầy khinh bỉ, đều là người lớn như vậy rồi cãi lộn với nhau thua mà còn đi tìm sự giúp đỡ của mẹ. 

Lúc cô bé với chú Mộ Dung cãi lộn với nhau thua thiệt cũng không đi tìm mẹ đòi giúp đỡ, cô bé đều dựa theo bản lĩnh của bản thân mình, cuối cùng cũng đã thắng được. 

Giờ phút này những người đứng đây vây xem đều cảm thấy khó chịu với cách làm của Nguyễn Tân Tân, dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng là một đứa nhỏ chín tuổi, mọi người cũng không nói cái gì được. 

Đám người cảm thấy loại tình huống như thế này, Triệu Nguyệt Như là mẹ chắc chắn sẽ giáo dục Nguyễn Tân Tân một phen 

Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng măng chửi Đường Vũ Kỳ trước, hơn nữa mấy lời mắng chửi của Nguyễn Tân Tân vô cùng khó nghe, mà người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ thì lại uyển chuyển nhiều hơn, một chữ thô tục cũng không có. 

“Mày, mày, cái đứa nhỏ này sao lại không có giáo dục như thế hả? Mẹ của mày dạy mày mắng chửi người khác như vậy đó à?” Nhưng mà để cho người ta không nghĩ tới đó chính là Triệu Nguyệt Như không chỉ không phê bình Nguyễn Tân Tân, ngược lại còn trực tiếp hết lên với Đường Vũ Kỹ. 

Triệu Nguyệt Như hung dữ trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, trong đôi mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần âm tàn, cô ta ghét nhất là người khác nói con gái của cô ta không xinh đẹp, mà con nhóc này lại mắng con gái của cô ta như vậy, thật là đáng ghét! 

Đám người: "...” 

Măng chửi người? 

Lúc nãy Nguyễn Tân Tân chửi người ta khó như vậy, cô ta lại không nói gì, hiện tại cô bé này cũng chưa hề nói một chữ thô tục nào, người ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. 

Cô ta còn có mặt mũi nói cô bé này không có giáo dục, con gái nhà của cô ta như thế mới thật sự là không có giáo dục đó. 

Có người lớn nào như vậy không, khó trách dạy dỗ con cái trở thành cái dạng này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi