CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đường Minh Hạo đứng ở cách đó không xa rõ ràng híp hai mắt lại, dám mắng em gái của thằng nhóc, còn dám mắng cả mẹ của thằng nhóc, quả thật là muốn chết rồi. 

“Cái người phụ nữ đó có ý gì hả, chúng ta đi qua đó tìm cô ta tính sổ đi” Hứa Dinh Dinh hoàn toàn nổi giận, con cái mắng như vậy thì cũng thôi đi, người lớn thế mà cũng không biết nói đạo lý, vậy mà cũng dám mắng bé Vũ Kỳ nhà cô, thật là quá đáng. 

“Không cần phải vội, em gái có thể ứng phó được.” Đường Minh Hạo lại không sốt ruột chút nào, thằng nhóc biết rõ sức chiến đấu của em gái. 

“Vũ Kỳ có thể đối phó được à?” Hứa Dinh Dinh di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Minh Hạo, hai mắt nhanh chóng lóe lên, có chút hoài nghi. 

Hai mẹ con đó cùng nhau bắt nạt bé Vũ Kỳ nhà cô, một mình bé Vũ Kỳ có thể đối phó? 

Đường Minh Hạo hất cằm về phía Đường Vũ Kỳ, ra hiệu cho Hứa Dinh Dinh tự mình nhìn xem. 

Hứa Dinh Dinh nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua. 

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, mặc dù lúc nãy cuộc chiến với Nguyễn Tân Tân cô bé hoàn toàn thắng, nhưng mà dù sao Nguyễn Tân Tân cũng là một đứa nhỏ, hiện tại Triệu Nguyệt Như ra mặt rồi, mà Triệu Nguyệt Như lại mắng chửi hung ác như vậy, mọi người nghĩ chắc chắn là cô bé này đã biết sợ rồi nhỉ. 

Nhưng mà khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ đó chính là trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không có bất cứ cảm giác sợ hãi, mà lại vẫn còn cười như cũ. 

Đường Vũ Kỳ di chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, đôi mắt lanh lợi mở thật to, đột nhiên hoảng sợ lớn tiếng nói: “Ôi trời đất ơi, gương mặt của dì thật là đặc biệt quá đi?” 

“Cái gì?” Triệu Nguyệt Như sửng sốt không hiểu cho lắm, nhìn Đường Vũ Kỳ, cái câu có nét đặc biệt này có thể là châm biếm, có thể là khen, đứa nhỏ này sợ hãi cho nên muốn khen cô ta rồi đó à. 

Đám người cũng thấy bất ngờ, cô bé đang muốn biểu đạt cái gì đây nhỉ? 

“Bác gái à, lúc bác sinh ra chẳng lẽ là bác bị rơi xuống luôn hả? Sau đó mặt đập xuống đất trước?” Đôi mắt lanh lợi của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, biểu cảm đó muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội. 

Nhưng mà câu nói đó muốn bao nhiêu chọc giận có bấy nhiêu chọc giận. 

Đám người: "...” 

Bác gái mặt đáp xuống đất trước? 

Năm nay Triệu Nguyệt Như chỉ mới có ba mươi hai tuổi thôi, cũng không tính là lớn, nhưng mà bởi vì ngày nào cũng để ý đến chuyện bắt hồ ly tinh cho nên trông có vẻ già hơn, đây chính là một trong những nỗi đau của Triệu Nguyệt Như. 

Mặt chạm đất trước, cách nói này quá là sinh động. 

Mặt của Triệu Nguyệt Như ngay cả cảm giác nổi cũng không có, cứ bằng phẳng, ngay cả cái mũi cũng xẹp lép, cái mũi của cô ta là được độn. 

“Phốc..." sau khi đám người lấy lại tinh thân cũng nhịn không được mà trực tiếp cười thành tiếng, cô bé này thật là lợi hại quá đi thôi, hình dung này quá là chuẩn xác. 

Ngày hôm nay coi như là bọn họ đã nhìn thấy được cái gì gọi là mắng chửi người khác mà không nói chuyện thô tục. 

Tài nghệ này, thủ đoạn này cách xa Nguyễn Tân Tân mấy con phố, Triệu Nguyệt Như cũng căn bản không phải là đối thủ của cô bé. 

“Mày, mày thấy con nhỏ chết tiệt này, mày dám măng tao hả, mày là đứa con hoang tới từ đâu vậy...” Sắc mặt của Triệu Nguyệt Như giận đến tái xanh. Hai mắt hung dữ trừng nhìn Đường Vũ Kỳ, bộ dạng thẹn quá hóa giận. 

Bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng chỉ có đấu võ mồm thôi, vào lúc không thể ra tay thì tuyệt đối không ra tay, bởi vì anh trai nói cô bé là thục nữ không thể ra tay đánh người được. 

Anh còn nói là không thể nói lời thô tục, cho dù có mắng chửi người khác thì cũng không thể nói lời thô tục. 

Đương nhiên cô bé cũng là một bé ngoan hiểu lễ phép, bình thường sẽ không mắng chửi người khác, ngày hôm nay là do hai người đó quá đáng. 

Mẹ đã từng nói không thể gây sự nhưng mà cũng không thể để cho người khác bắt nạt mình. 

Bình thường tính tình của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất là tốt, ngày nào cũng cười hì hì, còn rất thích nịnh nọt. 

Dưới tình huống bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ sẽ không tức giận đâu. 

Giống như là lúc nãy Nguyễn Tân Tân và Triệu Nguyệt Như mắng chửi cô bé như vậy cô bé cũng không tức giận.

Nhưng mà hai chữ con hoang đã đạp vào khu cấm địa của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ biết ý của hai từ con hoang chính là không có ba.

Lần trước ở trong nhà trẻ bạn béo đã măng bọn nó như vậy, anh trai đánh cho bạn béo không thể bò dậy nổi.

Bây giờ bác gái này cũng mắng nó như thế, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không thể nhịn được nữa.

Đường Vũ Kỳ đột nhiên duỗi cái chân ngắn nhỏ ra dùng hết tất cả sức lực của mình mà đá vào đầu gối của Triệu Nguyệt Như.

Cô bé tuổi còn nhỏ, sức cũng còn nhỏ, trước kia lúc còn ở nước M, tất cả mọi người sẽ không rèn luyện cô bé, đều xem cô bé như là công chúa nhỏ mà cưng chiều, nhưng mà cũng đã dạy cô bé lúc đánh người thì phải đánh vào những điểm mấu chốt như thế nào.

Đương nhiên những chuyện này cũng là vì đề phòng vạn nhất mới sử dụng.

Cho nên Đường Vũ Kỳ đá một đá này ra, Triệu Nguyệt Như trực tiếp quỳ xuống.

Đám người: ˆ...”

Đây là một đứa nhỏ năm tuổi đó hả?

Một đá này đá Triệu Nguyệt Như quỳ xuống đất, đây là thao tác gì đây?

Là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi phải không?

Cậu ba Dương lại nhìn thấy vị trí mà Đường Vũ Kỳ đá Triệu Nguyệt Như, vị trí đó cho dù sức lực không lớn thì cũng là rất đau, rất đau đớn.

Hơn nữa, anh lại cảm thấy cô bé không phải là trùng hợp mà là cố ý, bởi vì anh phát hiện từ lúc vừa mới bắt đầu hai mắt của cô bé luôn nhìn vào đầu gối của Triệu Nguyệt Như.

“Bác gái, thấy bác đã quỳ xuống xin lỗi rồi, có thành ý như vậy, cháu cũng sẽ tha thứ cho bác.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn Triệu Nguyệt Như đang quỳ gối trước mặt cô bé, vô tội chớp chớp mắt, sau đó rất hào phóng, khoát tay nói.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Thư ký Lưu: ”...”

Phản ứng của cô bé này cũng quá nhanh rồi đó?

Quỳ xuống xin lỗi?

Rõ ràng là cô bé đã đạp người ta mà.

Bộ dạng hào phóng của cô bé thật là thú vị.

“Mày dám đá tao, mày dám đá tao?” Lúc đầu Triệu Nguyệt Như bị ngã liên mang theo một bụng lửa giận, nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Cháu đá bác thì như thế nào hả? Tôi cứ đá đó, bác có thể làm gì được tôi?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ dám làm dám chịu, từ xưa đến nay đều không sợ.

Đúng vậy đó, người chính là do nó đã đá, nó đã đó, làm gì được nó?

Ai bảo cô ta mắng nó là con hoang làm gì.

Đáng đời lắm!

Đá cô ta một cái còn nhẹ đấy.

Cái chân vừa mới đá của cô bé còn đang nhức đây này.

Đường Vũ Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía cậu ba Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oan ức: “Ba ơi, chân của con đau quá."

Thư ký Lưu: ”...”

Tiểu tổ tông này còn biết cáo trạng nữa hả?

Lời tố cáo này cũng nhẹ nhàng thoát tục quá, cô bé đá Triệu Nguyệt Như quỳ xuống, sau đó làm chân của cô bé bị đau?

Thật là lợi hại quá đi, bái phục bái phục!

“Đến đây, để chú xem xem.” Cậu ba Dương ngồi xổm người xuống ở trước mặt của Đường Vũ Kỳ.

Thời tiết bây giờ nóng nực, Đường Vũ Kỳ đi đôi giày sandal hở mũi, thật sự có chút đau.

Nhưng mà cũng không thể làm bị thương được.

Cậu ba Dương nhìn thấy không có bị thương thì liền yên tâm, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cho cô bé.

Sự dịu dàng đó, sự quan tâm đó làm cho trái tim của những người đứng xem như muốn tan chảy.

Đây thật là cậu ba Dương mà họ quen biết đó à?

“Sau này con đừng tự mình ra tay nữa nha, nói cho chú, chú kêu thư ký Lưu giúp con đánh.” Cậu ba Dương xoa xoa cái chân nhỏ của Đường Vũ Kỳ, giọng nói vô cùng nghiêm túc mà dặn dò.

Thư ký Lưu: ”...”

Anh ta đây là từ thư ký biến thành tên sai vặt?

Nhưng mà anh ta vẫn vô cùng vui vẻ, có thể phục vụ cho công chúa nhỏ, làm sai vặt hay là làm cái gì đó anh ta cũng bằng lòng.

Có điều không thể không nói, phương thức dạy dỗ con cái của cậu ba Dương quả thật có khí phách của cậu ba Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi