CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Dạ ba.” Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn đáp lời, sau đó lại hôn một cái lên trên mặt của cậu ba Dương.

Trên mặt của cậu ba Dương tràn đầy nụ cười, cười giống như là hoa đang nở.

Thư ký Lưu hoàn toàn ngây người, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tổng giám đốc cười như này.

Thư ký Lưu nghĩ là giờ phút này ở trong lòng của tổng giám đốc nhà anh ta còn không biết là đang vui như nào nhỉ.

Thư ký Lưu đang suy nghĩ, đôi mắt lanh lợi của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên quay về phía mình.

Thư ký Lưu đối diện với đôi mắt của Đường Vũ Kỳ, ngẩn người, công chúa nhỏ có ý gì sai bảo?

“Thư ký Lưu, chú có nghe thấy chưa ạ, ba của cháu đã kêu chú đánh bác đó giúp cho cháu đó.” Đường Vũ Kỳ cũng không phải là bạn nhỏ không nói lý lẽ, ngược lại cô bé là một người rất hiểu chuyện, là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.

Chỉ là ngày hôm nay Triệu Nguyệt Như đã phạm vào giới hạn của cô bé cho nên cô bé mới ra tay.

Mà bây giờ cô bé không muốn nhìn thấy người phụ nữ độc ác này nữa, cô bé chính là...

“Đánh thì cũng không cần phải đánh đâu, dù sao lúc nãy cháu cũng vừa mới đánh rồi, chú đuổi bọn họ đi giúp cho cháu đi.” Đường Vũ Kỳ muốn để thư ký Lưu đuổi hai mẹ con này đi, người như thế này cô bé khinh thường để ý tới bọn họ.

“Cái con nhóc chết tiệt này, tao phải xé mày ra.” Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Đường Vũ Kỳ một mặt khinh thường muốn đuổi cô ta như là đuổi ruồi, lửa giận bốc lên trong lòng của cô ta, bình thường cô ta bắt hồ ly tinh đã quen thuộc rồi, lúc này trực tiếp bộc lộ bộ dạng hung dữ đó ra.

“Lúc nãy bị đánh vẫn còn chưa đủ à?” Dương Tầm Chiêu di chuyển tâm mắt lạnh lùng quét nhìn cô ta một cái, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn thăng, tâm trạng của cậu ba Dương rất tốt, hơn nữa bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không muốn so đo, chỉ là muốn đuổi bọn họ đi thôi.

Nếu không thì cậu ba Dương đã sớm cho người ném hai mẹ con này đi rồi.

Không cân thư ký Lưu phải ra tay, đã có người đuổi hai mẹ con Triệu Nguyệt Như ra ngoài.

“Cô bé lợi hại quá đi” Lúc này thư ký Lưu nhìn về phía Đường Vũ Kỳ đều mang theo mấy phần sùng bái, cô bé chưa đến năm tuổi cãi nhau mà lại đạt đến loại trình độ như thế.



Ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình không bằng.

Sao cô bé này có thể lợi hại như vậy được chứ?

“Vâng ạ, bình thường thôi, chú không cần phải bội phục cháu quá đâu.” Đường Vũ Kỳ hờ hững nhìn thư ký Lưu, không quan trọng, lắc lắc cái tay nhỏ.

Bộ dạng của nữ vương.

“Không đâu, chú thật sự rất bội phục cháu, cháu chính là nữ vương của chú.” Thư ký Lưu nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mang biểu cảm không thèm quan tâm lại càng bội phục hơn nữa.

“Không đâu ạ, cháu không phải là nữ vương, cháu là công chúa nhỏ.” Đường Vũ Kỳ ngẩn người, sau đó nghiêm túc sửa lời lại.

Mẹ mới là nữ vương, cô bé là công chúa nhỏ.

“Đúng đúng, là công chúa nhỏ, mời nhận một lạy của chú.” Thư ký Lưu cũng không ngờ là anh ta lại có thể nịnh hót như vậy, có làm quá không vậy.

Hai mắt của cậu ba Dương lại quét nhìn về phía thư ký Lưu, trong mắt mang theo mấy phân khí tức nguy hiểm, hiển nhiên là không vừa ý vì thư ký Lưu đã cướp đi sự chú ý của Đường Vũ Kỳ đối với anh.

“Công chúa nhỏ, cháu tên là gì vậy?” Nhưng mà lúc này thư ký Lưu đã hoàn toàn bị bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mê hoặc rồi, không hề ý thức được sự bất mãn của tổng giám đốc nhà anh ta.

Nghe thấy câu hỏi của thư ký Lưu, hai mắt của cậu ba Dương lóe lên, đúng vậy, đến bây giờ anh vẫn còn chưa biết tên gọi của cô bé này.

Anh quên hỏi.

“Cháu tên là Đường Vũ Kỳ.” Đường Vũ Kỳ hào phóng nói ra tên của mình, dù sao thì người đang đứng trước mặt cũng là ba của cô bé, không phải là người nào khác, cho nên cô bé không cần phải giấu diếm tên của mình.

Cậu ba Dương: “...."

Họ Đường? Chẳng biết là tại sao khi nghe thấy cô bé nói mình họ Đường, trong lòng của cậu ba Dương đột nhiên có chút không thoải mái.

Trên đời này có nhiêu người họ Đường như vậy à?

Anh đã từng bởi vì Đường Bách Khiêm mà rất không chào đón người họ Đường, nhưng mà hiện tại Đường Bách Khiêm đã không còn bất cứ uy hiếp nào đối với anh và Hàn Nhã Thanh, theo lý thuyết anh đối với người nhà họ Đường sẽ không có thành kiến.

Nhưng mà tại sao anh nghe thấy cô bé này nói là mình họ Đường, trong lòng của anh lại không thoải mái vậy chứ.

Thư ký Lưu giật mình, sau đó nhẹ giọng thở ra một hơi, hóa ra cô bé họ Đường, vậy thì chắc chắn không phải là con gái của tổng giám đốc rồi.

Nếu như là con của tổng giám đốc, đã là con gái riêng, vậy thì mẹ của cô bé chắc chắn cũng phải đặt cô bé họ Dương.

Có điều là cho dù không phải con gái của tổng giám đốc cũng không hề ảnh hưởng đến sự sùng bái của anh ta đối với cô bé.



“Dáng dấp của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thật là xinh đẹp quá đi thôi, tuyệt đối là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Thư ký Lưu khen rất thật lòng, câu nào cũng là lời nói từ tận đáy lòng.

“Đương nhiên rồi, cháu giống mẹ của cháu mà.” Đường Vũ Kỳ cũng không hề khiêm tốn, rất là kiêu ngạo ngửa đầu ra, mẹ của cháu là người đẹp nhất đẹp nhất, cho nên cô bé cũng là đẹp nhất đẹp nhất.

“Mẹ của cháu là ai vậy?” Cậu ba Dương âm thầm thở ra một hơi, vội vàng hỏi, thật ra lúc nãy anh đã muốn hỏi vấn đề này rồi nhưng mà vẫn cứ luôn không hỏi, hoặc là không dám hỏi, sợ là sẽ thất vọng...

Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ hoàn toàn quên mất những lời dặn dò lúc trước của anh trai.

Đường Vũ Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, khóe miệng cong lên cười cười với anh, sau đó nói: “Mẹ của con là...

Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ vừa vặn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bước ra từ nhà vệ sinh, hai mắt Đường Vũ Kỳ sáng lên, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh rồi la lớn: “Mẹ ơi..."

Nghe thấy tiếng gọi của Đường Vũ Kỳ, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng ở phía đằng xa.

Mặc dù là khoảng cách có chúa xa, nhưng mà đó là Hàn Nhã Thanh, là người phụ nữ của anh, anh chắc chắn sẽ không nhận lầm.

Trong một nháy mắt, đáy lòng của Dương Tầm Chiêu đột nhiên run lên, mẹ của cô bé này là Hàn Nhã Thanh?

Thật sự là Hàn Nhã Thanh?

Vậy thì cô bé thật sự là con gái của anh?

Vào cái đêm năm năm trước anh và Hàn Nhã Thanh đã từng có một đêm triền miên với nhau, đó là lần đầu tiên của Hàn Nhã Thanh, đứa nhỏ này khoảng chừng năm tuổi, cái này hoàn toàn phù hợp.

Cho nên nếu đứa nhỏ này thật sự là con của Hàn Nhã Thanh, vậy thì nhất định cũng là con của anh.

Lúc này cậu ba Dương cảm giác như là mình muốn bay lên, trong lúc nhất thời anh kích động đến nỗi tay cũng đang phát run.

Mặc dù là sau khi biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con anh đã quyết định không muốn con, nhưng mà thật ra anh vẫn rất muốn có một đứa con của anh với Hàn Nhã Thanh.

Mà đứa bé này lại đáng yêu như vậy, làm cho người khác thích như vậy.

Lúc này Hàn Nhã Thanh mới vừa đi ra từ trong nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Hứa Dinh Dinh đứng ở phía bên này, cho nên trực tiếp đi về phía của Hứa Dinh Dinh.

Cô cũng chú ý ở phía xa xa có không ít người đang đứng tụm lại, nhưng mà cô cũng không chú ý cho lắm.

Bởi vì người vây xem càng nhiều cậu ba Dương với Đường Vũ Kỳ cũng bị vây ở bên trong, cho nên cô cũng không nhìn thấy bọn họ.

Chỉ là cô đột nhiên nghe thấy âm thanh của bé cưng nhà cô.

Nghe thấy tiếng của bé Vũ Kỳ nhà cô gọi mẹ.

Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cô xuyên qua khe hở của đám người, Đường Vũ Kỳ vừa gọi như vậy đám người đều thuận theo hướng nhìn của Đường Vũ Kỳ mà nhìn sang, cùng lúc đó cũng theo bản năng mà nhường ra một con đường.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ xinh đẹp như vậy, dễ thương như vậy, bọn họ đều muốn biết là người phụ nữ như thế nào có thể sinh ra đứa con gái như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi