CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Tổng giám đốc nhà anh ta lại tốt tính như vậy còn mang theo vẻ ngốc nghếch đáng yêu dạy dỗ người khác này là thế nào? 

Giọng điệu này? Tính tình này? Sao lại quen thuộc như thế?

Đây là phong cách của công chúa nhỏ mài!

Tổng giám đốc nhà anh ta đã trúng độc, trúng độc của công chúa nhỏ rồi!!

Người đàn ông bên kia lập tức ngây người, anh ta cầm điện thoại quên mất nói chuyện, anh ta cảm giác mình đã gọi nhầm số rồi, chắc chắn là như vậy.

Anh ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hiển thị...

Số điện thoại không sai? 

"Tôi quay về công ty rồi tiếp tục cuộc họp." Cuối cùng cậu ba Dương cũng khôi phục lại bình thường, trâm giọng ra lệnh. 

"Ồ, được." Mộng Nguyên máy móc gật đầu trả lời, lại có cảm giác không biết mình đang ở đâu. 

Cậu ba Dương cúp điện thoại thì tiếp tục ngây người, tiếp tục đi vào cõi thần tiên, thư ký Lưu nhìn vậy thì cũng không dám nói câu nào.

Sau khi cậu ba Dương về công ty thì tiếp tục cuộc họp video, thư ký Lưu luôn cảm giác tổng giám đốc vẫn có chút mất tập trung.

Nhưng anh ta không cần phải quan tâm chuyện này, anh ta đi điều tra chuyện công chúa nhỏ theo lời tổng giám đốc đã dặn dò. Cuộc họp video gần bốn tiếng vẫn chưa kết thúc.

Thư ký Lưu đột nhiên vào văn phòng, vẻ mặt hưng phấn chạy tới bên cạnh cậu ba Dương, vẻ mặt kích động nhìn cậu ba Dương, sau đó hít sâu một hơi: "Tổng giám đốc, tôi đã điều tra được rồi, điều tra được rồi mẹ của công chúa nhỏ là ai."

Cậu ba Dương vốn không tập trung lập tức thay đổi sắc mặt, anh nhanh chóng đứng lên, lúc này trên mặt cậu ba Dương mang theo sự kích động, còn có vẻ gấp gáp.

Cuộc họp video vẫn còn tiếp tục, người bên kia nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đột nhiên như vậy thì lại ngây người?

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc phản ứng như thế?

Từ trước đến nay tổng giám đốc luôn bình tĩnh trầm tĩnh, không chút gợn sóng lại có lúc gấp gáp như vậy sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?

"Cuộc họp kết thúc." Cậu ba Dương nghĩ đến chuyện máy tính vẫn đang mở, không ít người bên kia đang nhìn, anh nói một tiếng kết thúc, sau đó cũng không quan tâm bên kia có đồng ý hay không, anh nhanh chóng đóng máy tính lại.

Trước khi điều tra rõ ràng chuyện của công chúa nhỏ thì không thể cho người khác biết được.

Người bên kia lập tức choáng váng, cuộc họp kết thúc? Cuộc họp kết thúc?

Đây là lần thứ hai trong hôm nay rồi!!

Cũng may bọn họ cũng đã thảo luận gần xong rồi, những chuyện nên thông qua cũng xong, kết thúc thì kết thúc đi, người bên kia cũng không có ý kiến gì, đương nhiên quan trọng là không dám có ý kiến!

Cậu ba Dương đóng máy tính xong thì nhìn về phía thư ký Lưu: "Mau nói đi."

Tuy rằng lúc này anh cố gắng khống chế mình, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự gấp gáp.

Thư ký Lưu ngẩn người, thâm thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói: "Mẹ của công chúa nhỏ tên là Hứa Dinh Dinh."

Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói xong thì sắc mặt trầm xuống, trái tim cũng nặng nề theo, vừa mất mát lại thất vọng.

Không phải sao?

Thật sự không phải sao?

Chẳng lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều?

Thư ký Lưu nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình thì ngẩn người, nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói xong đã."

Con ngươi cậu ba Dương nhanh chóng lóe lên, lại nhìn về phía thư ký Lưu: "Nói chuyện chính."

"Chuyện chính là Hứa Dinh Dinh chưa lập gia đình hơn nữa cũng không có bạn trai." Thư ký Lưu không dám thở mạnh, nói một hơi.

Thư ký Lưu đã điều tra được như vậy, theo lý thuyết hiện tại Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã ở bên nhau, nhưng thư ký Lưu lại không điều ra được, không thể không nói chuyện này có chút kỳ lạ. Cậu ba Dương híp mắt lại, trong con ngươi mang theo suy nghĩ: "Cho nên?”

"Cho nên chuyện này vẫn có chút đáng nghi, nếu không phải công chúa nhỏ là con riêng của cô Hứa thì có lẽ công chúa nhỏ không phải do cô Hứa sinh ra, mẹ của công chúa nhỏ có thể là người khác, tôi chỉ điều tra được như vậy, sau đó nhanh chóng quay về báo cáo với tổng giám đốc." Thư ký Lưu nghe tổng giám đốc nhà mình nói thì liên tục đưa ra câu trả lời. 

"Cho nên mẹ cô bé có thể là Hàn Nhã Thanh đúng không?” Cậu ba Dương híp mắt lại, có một cảm xúc không chịu khống chế tràn ra ngoài, có đúng không? Có đúng như anh suy đoán hay không? 

Anh vấn luôn cảm giác Đường Vũ Kỳ và Hàn Nhã Thanh giống như mẹ con hơn, càng giống... 

Phong cách giống nhau, thần thái cũng giống. 

Lúc này cậu ba Dương quá kích động, cho nên buột miệng nói ra lời này. 

"Bà chủ? Con của bà chủ?" Thư ký Lưu không nghĩ tới khả năng này, anh ta nhất thời khiếp sợ. 

Đó là con của bà chủ? Con của bà chủ? 

"Bà chủ sinh con với ai?" Thư ký Lưu quá kinh ngạc nên ngây người, đầu óc không suy nghĩ được gì, bản năng hỏi một câu.

Cậu ba Dương nheo mắt lại, trong con ngươi tràn đầy băng lạnh, anh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu...

Trong nháy mắt dường như ánh mắt kia có thể đóng băng thư ký Lưu, sau đó lại vỡ thành mảnh nhỏ. 

Cả người thư ký Lưu lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, chỉ cảm thấy máu trong người đóng băng, từ trên xuống dưới không hề có độ ấm. 

Anh ta đi theo bên cạnh tổng giám đốc rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy tổng giám đốc đáng sợ như thế. 

Thư ký Lưu ý thức được mình nói sai, vừa rồi anh ta nói không hợp lý, nếu đây là thời cổ đại thì đã tru di cửu tộc rồi. 

Trong lòng thư ký Lưu tìm đường sống, vội vàng muốn sửa sai, sửa sai, thư ký Lưu nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Nếu bà chủ sinh đứa bé kia thì chắc chắn là của tổng giám đốc, chắc chắn là như thế, chuyện này không thể sai được." 

Thư ký Lưu nói câu này thì mang theo vẻ lấy lòng nịnh nọt. 

Tuy rằng Thư ký Lưu không biết chuyện xảy ra lúc nào, nhưng hiện tại anh ta phải nói như vậy, nếu không thì ngay cả mạng nhỏ cũng mất. 

Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói thì sắc mặt cũng dịu lại, trong con ngươi cũng tan bớt băng lạnh, không đáng sợ như vừa rồi. 

Ánh mắt đó của cậu ba Dương hoàn toàn có thể giết người. 

Thư ký Lưu thâm thở phào, may là anh ta nhanh trí, nếu không thì khó giữ được mạng nhỏ này. 

Nhưng lúc này sắc mặt của cậu ba Dương vẫn u ám đáng sợ.

Nếu đứa bé là con của Hàn Nhã Thanh, vì sao cô không nói? 

Vì sao cô vẫn không nói với anh? 

Nếu lúc trước cô không nói thì anh có thể hiểu được, nhưng hiện tại bọn họ đã hoàn toàn nói hết suy nghĩ trong lòng, vì sao cô vẫn không nói với anh? 

Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình vẫn không nói chuyện thì trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được gọi một tiếng: "Tổng giám đốc..." 

Cậu ba Dương lấy lại tinh thân, lông mày nhíu chặt lại nhìn về phía Thư ký Lưu trâm giọng nói: "Điều tra đi." 

"Điều tra? Điều tra ai? Điều tra bà chủ sao?" Thư ký Lưu không hiểu ý của tổng giám đốc nói muốn điều tra ai? 

Tiếp tục điều tra công chúa nhỏ? Hay là điều tra bà chủ. 

"Điều tra cả hai." Cậu ba Dương thở dài một hơi, cố gắng đè xuống sự khác thường ở trong lòng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi