CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Anh hy vọng đứa bé kia là của mình, của anh và Hàn Nhã Thanh...

Nhưng anh lại không muốn tin cô vẫn luôn giấu giếm mình.

"Tổng giám đốc, anh thật sự muốn điều tra bà chủ sao?" Trong lòng thư ký Lưu khiếp sợ, hiện tại anh ta đã biết rõ bà chủ là người thế nào.

Bà chủ là chuyên gia tâm lý học phạm tội, cô cả nhà họ Đường, nếu bọn họ điều tra bà chủ, bà chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Nếu bà chủ phát hiện thì có tức giận hay không?

Nếu bà chủ thật sự sinh đứa bé kia thì dễ nói, nếu không phải, chuyện này rất nghiêm trọng.

"Tổng giám đốc, tôi nghĩ nếu bà chủ sinh con thì chắc chắn đã sớm nói cho anh biết, cho nên có lẽ không quan hệ đến bà chủ..." Thư ký Lưu thử mở miệng muốn khuyên tổng giám đốc nhà mình.

Thư ký Lưu biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà mình đối với bà chủ, cho nên thư ký Lưu thật sự không muốn giữa tổng giám đốc và bà chủ có hiểu lầm gì.

Cậu ba Dương lại híp mắt lại, anh cũng nghĩ đến vấn đề này, anh cũng không muốn tin Hàn Nhã Thanh vẫn luôn giấu giếm anh.

"Tổng giám đốc, bà chủ cảnh giác cao như vậy, nếu chúng ta điều tra bà chủ, bà chủ chắc chắn phát hiện ra, đến lúc đó lỡ bà chủ hiểu lầm gì thì sao?" Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình không nói lời nào thì quyết định nói rõ ràng.

Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì.

Con ngươi cậu ba Dương lóe lên, mím chặt môi, anh biết rõ thư ký Lưu nói không sai, cô cảnh giác rất cao, nếu anh thật sự cho người điều tra cô thì cho dù anh kín đáo thế nào, cô cũng có thể phát hiện được.

Đến lúc đó, nếu đứa bé cũng không phải là của cô, sợ là có một số việc không thể nào giải thích được.

"Được rồi, cậu ra ngoài trước đó." Lúc nào giọng nói của cậu ba Dương trâm thấp.

Thư ký Lưu ngẩn người, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Cậu ba Dương thở dài một hơi, anh xoay người đi tới cửa sổ.

Lúc này cậu ba Dương vừa mâu thuẫn lại rối rắm, nếu điều tra thì sợ Hàn Nhã Thanh sẽ phát hiện, còn không điều tra thì sự nghi ngờ trong lòng anh không thể biến mất.

Cậu ba Dương đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, không biết qua bao lâu anh đột nhiên nhớ tới gì đó, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào một dãy số.

Điện thoại vang lên hai tiếng, người bên kia nghe máy.

"Chiêu Chiêu, có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Trác Hiểu Lam truyền tới.

Giọng nói này rất bình thường tự nhiên, không nghe ra được điều gì khác thường.

"Lần trước em nói chị điều tra bệnh tình của Hàn Nhã Thanh, em muốn biết thêm tình hình." Trong con ngươi Dương Tầm Chiêu mang theo một chút cảm xúc phức tạp, không thể điều tra trực tiếp thì anh chỉ có thể nghĩ tới Trác Hiểu Lam.

"Tình hình thế nào? Em muốn biết chuyện gì?" Bên kia Trác Hiểu Lam đột nhiên nắm chặt điện thoại, trong con ngươi cũng lóe lên sự khác thường.

Không lẽ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra chuyện gì sao?!

"Cô ấy không thể sinh con bởi vì bị thương, em muốn biết cô ấy bị thương lúc nào?” Cậu ba Dương vô cùng tin tưởng tài năng của Trác Hiểu Lam, cho nên anh chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ biết những chuyện này.

Anh cho rằng có thể tìm được đáp án từ chỗ của Trác Hiểu Lam.

Bên kia sắc mặt của Trác Hiểu Lam thay đổi, bàn tay nắm điện thoại không nhịn được bắt đầu run lên, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu thật sự đã biết Hàn Nhã Thanh có con rồi sao?

Trác Hiểu Lam hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, anh cố ý gọi điện thoại tới hỏi chuyện của Hàn Nhã Thanh chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn quan tâm Hàn Nhã Thanh.

Không, phải nói là anh vô cùng quan tâm Hàn Nhã Thanh.

Nếu Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh và người khác sinh con thì chắc chắn anh sẽ đau khổ, rất đau khổ.

Trác Hiểu Lam chưa xác định được, cho nên cô ta không nói thẳng mà thử hỏi: "Sao vậy? Sao em đột nhiên hỏi chuyện này? Xảy ra chuyện gì sao?”

"Không có, em chỉ muốn hỏi tình hình của Nhã Thanh thôi." Khóe môi cậu ba Dương mấp máy, cũng không nói rõ.

"Chiêu Chiêu, em hỏi chuyện này thì chị cũng không chắc chắn, em cũng biết chị chưa gặp qua Hàn Nhã Thanh, chưa làm kiểm tra, cho nên có rất nhiều chuyện không thể xác định được." Trác Hiểu Lam thâm thở phào, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cố gắng làm cho giọng nói giống như bình thường.

Dương Tầm Chiêu nhíu mày khó nhận ra, anh suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Vậy chị có biết rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới chuyện cô ấy không thể sinh con không? Rốt cuộc là bị thương thế nào, bị thương ở đâu?”

Nếu Trác Hiểu Lam xác định Hàn Nhã Thanh không thể sinh con thì chắc là cô ta biết nguyên nhân chứ? Nếu không thì sao cô ta có thể xác định như thế?

"Chiêu Chiêu, chuyện này cần phải đưa cô ấy đến kiểm tra mới có thể xác định được." Trác Hiểu Lam thâm thở phào, cô ta biết vì sao hiện tại Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, cô ta biết hết.

Cô ta biết rõ chuyện này hơn bất cứ ai, bởi vì lúc trước cô ta đã làm phẫu thuật cho Hàn Nhã Thanh. 

Nhưng cô ta không thể nào nói với Dương Tầm Chiêu, cô ta chỉ hy vọng Dương Tầm Chiêu mãi mãi không bao giờ biết chuyện này.

Con ngươi Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lóe lên, không biết vì sao anh cảm giác giống như Trác Hiểu Lam đang giấu giếm anh gì đó? 

Hoặc là cô ta là một bác sĩ cẩn thận, dù sao chuyện này không có bác sĩ nào chắc chắn trăm phần trăm, không thể kết luận chính xác được. 

Dương Tầm Chiêu câm điện thoại, anh im lặng một lát lại đột nhiên hỏi: "Trước kia cô ấy đã sinh con đúng không?” 

Lúc cậu ba Dương hỏi vấn đề này thì cảm giác được trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, nếu Trác Hiểu Lam nói trước kia Hàn Nhã Thanh đã sinh con thì anh có thể xác định đứa bé kia là của Hàn Nhã Thanh cũng là của anh.

Lúc trước Trác Hiểu Lam điều tra bệnh tình của Hàn Nhã Thanh thì xác định Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, có lẽ Trác Hiểu Lam sẽ biết vấn đề này? 

Bên kia Trác Hiểu Lam thâm hít sâu một hơi, anh hỏi Hàn Nhã Thanh có sinh con hay không? 

Có sinh con hay không?

Không lẽ anh thật sự biết chuyện gì sao? 

Đương nhiên Hàn Nhã Thanh đã sinh con, hơn nữa còn sinh đôi một trai một gái, vốn là một chuyện tốt. 

Nhưng cô ta biết đối với Dương Tầm Chiêu thì nó quá tàn nhẫn, cực kỳ tàn nhẫn!! 

Trác Hiểu Lam cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới mở miệng nói: "Chiêu Chiêu, sao vấn đề của em ngày càng kỳ lạ thế? Hay là em đưa Hàn Nhã Thanh đến đây cho chị kiểm tra một chút, nếu Hàn Nhã Thanh đến đây kiểm tra xong thì mấy vấn đề của em sẽ có đáp án." 

"Hiện tại chị thật sự không thể xác định sao?" Dương Tầm Chiêu nghe Trác Hiểu Lam nói thì híp mắt lại, tuy rằng giọng nói của Trác Hiểu Lam rất tùy ý, nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng anh lại cảm giác dường như Trác Hiểu Lam có chút lo lắng. 

Không, hình như Trác Hiểu Lam rất lo lắng. 

Cô đang lo lắng chuyện gì?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi