CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Tiếp sau đó cô bé lại được phỏng vấn bởi hai công ty truyền thông khác, bé gái mỗi khi đối mặt với ống kính đều không nói nhiều, nhưng mà lại khiến người cảm nhận rõ cô bé thảm thương cỡ nào, đáng thương cỡ nào.

Phút chốc tiếng chửi trên mạng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng, Đường Vân Thành nghiễm nhiên trở thành vật thay thế của từ cầm thú.

Đường đi của cô bé từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng, chính là thể hiện sự yếu đuối trước mặt mọi người, kêu khổ trước mặt mọi người, để có được sự đồng cảm.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, chuyện như thế này, lại được làm rùm beng lên như vậy, với thân phận của Đường Vân Thành đừng nói là muốn trở mình, cho dù là muốn làm gì cũng không được.

Không thể không nói mưu kế của người chủ mưu đúng là rất độc.

Hàn Nhã Thanh không biết kẻ chủ mưu chống đối cô là ai, nhưng mà cô không sợ đối phương làm ầm lên, đối phương càng làm ầm lên, càng để lộ nhiều sơ hở.

Hàn Nhã Thanh biết rằng chuyện này không thể làm gì với cô bé, một đứa bé 11, 12 tuổi nói ra những lời như vậy, lại có giám định thương tật từ phía bệnh viện, mà thân phận của nhà họ Đường lại đặc biệt.

Nếu như cô làm gì đó với cô bé, bất kể là làm việc gì, đều sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng, đều sẽ bị người khác công kích tới không còn gì cả.

Cho nên từ lúc đầu Hàn Nhã Thanh đã không tính làm gì cô bé, điều cô cần làm chính là làm cho đối phương bất ngờ.

Hàn Nhã Thanh nhìn Bùi Vũ Ninh ở trong phòng, Bùi Vũ Ninh lúc này giống như một chú mèo con, từ sau khi người của Dương Tầm Chiêu tới đây, Bùi Vũ Ninh luôn ngoan ngoãn giống như một chú mèo con.

Bùi Vũ Ninh trước giờ ồn ào nay lại im lặng như gà, trừ phi là bất đắc dĩ, Bùi Vũ Ninh tuyệt đối không nói lời nào.

Cô quen Bùi Vũ Ninh lâu vậy rồi, xưa giờ đều không biết Bùi Vũ Ninh lại có thể im lặng như vậy.

Cô qua đây cũng được hai tiếng, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn bận việc của bản thân, lại không nói một câu nào, lúc cô đến Bùi Vũ Ninh cũng chỉ nhìn cô một cái, thậm chí còn không nói chuyện với cô, càng khỏi nói ba hoa lắm lời giống bình thường.

Điều này khiến cô có chút không quen!

Bây giờ Bùi Vũ Ninh hoàn toàn chú tâm vào công việc, không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, đây chính là điểm tốt khiến cho mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi.

Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh sợ tên đàn ông mà Dương Tầm Chiêu kiếm đến mức nào chứ.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hướng đến người đàn ông đang ngồi một bên uống cà phê, người đó trông rất đẹp, hơn nữa trông rất thân thiện, dù sao lúc cô nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt của anh ta luôn nở nụ cười.

Chính là không biết tại sao Bùi Vũ Ninh lại sợ anh ta như vậy, Bùi Vũ Ninh nhìn thấy người đàn ông này giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy.

“Bên đây tôi xử lí xong rồi, anh xem đi.” Bùi Vũ Ninh đem đống tài liệu sắp xếp xong đưa đến trước mặt người đàn ông, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Hàn Nhã Thanh chỉ cách họ có một chút, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu như cô không vểnh tai lên mà nghe, sợ là không nghe rõ lời Bùi Vũ Ninh nói.

Xưa giờ giống như một người đàn ông như Bùi Vũ Ninh lại “nhẹ nhàng” như vậy, Hàn Nhã Thanh lần đầu tiên thấy.

“Ừ.” Người đàn ông đó đặt ly cà phê xuống, một tay lấy tập tài liệu trong tay Bùi Vũ Ninh, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh, nở nụ cười như gió xuân thổi qua.

Anh ta vốn đã đẹp trai, còn cười như vậy, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, mang theo một sức hấp dẫn khiến người khác không thể cưỡng lại được, đến cả Hàn Nhã Thanh cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.

Đều nói mắt hoa anh đào đặc biệt thu hút người, đúng là không sai chút nào!

Bàn tay cầm xấp tài liệu của Bùi Vũ Ninh không ngừng run rẩy, sau đó tập tài liệu trong tay rớt xuống đất.

“Mệt rồi?” Khóe môi của anh ta nhẹ nhàng cong lên, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn, âm thanh dịu dàng như cây liễu trong gió.

Hàn Nhã Thanh chớp mắt, mệt rồi? Nói lời này trong lúc này?

Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông này, ừ, là một người có lòng dạ đen tối.

“Không mệt, không mệt.” Bùi Vũ Ninh hoảng loạn cúi đầu xuống, vô thức cong lưng xuống nhặt tài liệu lên.

Mới đầu anh ta cũng không làm gì, chỉ là lúc Bùi Vũ Ninh nhặt xong tài liệu chuẩn bị ngẩng đầu lên theo bản năng, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước.

Sau đó, môi của anh ta “không cẩn thận” đụng lên mặt của Bùi Vũ Ninh.

Môi của anh ta lướt qua trán của Bùi Vũ Ninh, sau đó giống như chuồn chuồn chấm nước lướt qua môi của Bùi Vũ Ninh.

Đúng là cao thủ gây khó dễ.

Toàn thân Bùi Vũ Ninh trong tức khắc cứng đơ lại, vô thức muốn tránh đi, nhưng mà lúc đó cô ta đang đứng không vững, cô ta vô thức tránh ra phía sau, vậy kết quả chỉ có một, đó chính là trực tiếp ngồi xuống đất.

Hàn Nhã Thanh vốn dĩ cho rằng anh ta nhất định sẽ kéo Bùi Vũ Ninh lại, sẽ có thể trực tiếp ôm lấy Bùi Vũ Ninh, nhân cơ hội này vừa hay có thể ôm Bùi Vũ Ninh vào lòng.

Nhưng mà điều khiến Hàn Nhã Thanh bất ngờ là, anh ta lại trơ mắt ra nhìn Bùi Vũ Ninh ngồi trên đất.

Tuy là trong khách sạn có thảm, Bùi Vũ Ninh ngồi lên sẽ không bị đau, nhưng mà để một cô gái té ngã sẽ hay ho sao?

Tên đàn ông này sao không hành động giống lẽ thường?

Anh ta rõ ràng đang trêu ghẹo người ta, hơn nữa thủ đoạn ghẹo người cực kì cao, nụ hôn vừa nãy, rõ ràng anh ta đã tính toán kĩ lưỡng.

Nhưng mà sao lại vào lúc nên ra tay lại không ra tay?

Hàn Nhã Thanh thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu ra, nếu như đối với những người phụ nữ bình thường, cách trêu ghẹo bình thường nhất định không có vấn đề gì.

Nhưng mà Bùi Vũ Ninh lại không phải phụ nữ bình thường, nếu như anh ta đã “không cẩn thận” hôn Bùi Vũ Ninh, sau đó còn ôm Bùi Vũ Ninh vào trong lòng, với tính cách của Bùi Vũ Ninh chắc sẽ trực tiếp đạp anh ta một cái.

Mà lại còn là trực tiếp đạp vào mặt.

Được rồi, cô thừa nhận, tên đàn ông này chính là một lão hồ ly, còn nham hiểm, ác độc hơn Dương Tầm Chiêu.

“Có phải là mệt quá không, tôi thấy tay cô không có sức, đến chân cũng không còn sức.” Người đàn ông đó vẫn ngồi im, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh đang ngồi ở trên đất, khuôn mặt vô tội, cả mặt chân thành.

Nếu như không phải Hàn Nhã Thanh sớm đã nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, chỉ sợ có lẽ cũng sẽ bị lừa bởi sự vô tội và chân thành này.

Chỉ là, nghe xong lời nói đó, khóe môi của Hàn Nhã Thanh vô thức co giật, tay không có sức? Chân cũng không còn sức?

Trình độ nói chuyện của người này không phải tầm thường!!

Mặt của Bùi Vũ Ninh nhất thời đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ, hay là cảm thấy bối rối: “Tôi không mệt.”

Bùi Vũ Ninh vô thức phản bác lại lời của anh ta, chỉ là giọng nói vẫn rất nhỏ, nghe không rõ.

Bùi Vũ Ninh lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ăn nói lớn tiếng, ồn ào thường ngày rồi.

“Haiz.” Lần này anh ta không nói gì cả, chỉ là thở dài một hơi, cái thở dài này ẩn chứa nhiều thứ, tình cảm phong phú.

Hàn Nhã Thanh chớp mắt, cô đã gặp qua tên đàn ông biết trêu ghẹo, nhưng lại lần đầu tiên gặp một người đàn ông biết ghẹo tới vậy, chỉ là một cái thở dài có cần phải làm màu như vậy không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi