CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 365

Chủ nhiệm khoa là người đứng đầu cả khoa tim, ông ta vừa lên tiếng, tất cả bác sĩ và y tá đều tự giác tránh sang một bên để ông ta đi tới trước giường bệnh: “Cậu Hạ, cô Tô thế nào rồi?”

“Cô ấy tỉnh rồi, cũng đã khoẻ lại, bây giờ hãy làm thủ tục xuất viện cho cô ấy ngay lập tức. Chiều nay cô ấy còn phải tham gia kỳ thi đại học, không có thời gian để ở đây lằng nhằng với các ông.”

“Tỉnh rồi? Tham gia thi đại học?” chủ nhiệm khoa nghi ngờ hỏi lại, thật ra đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ bác sĩ và y tá trong khoa.

Mọi người đều không thể tin được.

Điều này là không thể.

Mọi người trong khoa đều biết tình hình của Tô Nhược Hân như thế nào.

Mấy ngày mấy đêm qua, vì Tô Nhược Hân không tỉnh mà cả khoa tim suýt nữa đã bị Hạ Thiên Tường đập nát.

Ừm, nếu không phải Tô Nhược Hân còn cần họ điều trị, nếu không phải nơi này của họ có khoa phẫu thuật tim giỏi nhất toàn thành phố T thì họ tin rằng Hạ Thiên Tường sẽ phá tan nơi này.

“Ừ, tỉnh rồi, cũng khỏe rồi, buổi chiều sẽ tham gia kỳ thi đại học.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lặp lại.

“Không thể nào, cô ấy đang ở đâu? Có thể cho tôi kiểm tra lại được không?”

“Được, nhưng bây giờ thì không được.” Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn về hướng phòng tắm, cách âm phòng tắm khá tốt, không hề nghe thấy tiếng nước chảy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cô gái nhỏ đang tắm, anh không muốn những người này nhìn thấy Tô Nhược Hân khi bước ra khỏi bồn tắm, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không được.

“Vậy khi nào thì được?” Chủ nhiệm khoa thật sự muốn sờ thử xem có phải Hạ Thiên Tường đang sốt hay không, chỉ là đối mặt với Hạ Thiên Tường cao ngạo lạnh lùng, ông ta thật sự không có gan ấy.

Ông ta cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói linh tinh, chỉ khi sốt váng đầu mới nói ra những lời khiến người khác không thể tin được thế này thôi.

Sự kiên nhẫn của Hạ Thiên Tường đã hết, nếu không phải vẫn nhớ lời nhắc nhở của nhóm Tiêu Tuấn Vỹ, mà ca phẫu thuật của Tô Nhược Hân trong ngành cũng được coi là khá thành công thì anh thật sự muốn cho những người trước mặt này không bao giờ được làm nghề y nữa.

“Ra…”

Không ngờ, anh còn chưa nói xong chữ ‘ngoài’ thì cửa phòng tắm đã hé mở: “Hạ Thiên Tường, tôi quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy giúp tôi với.”

Tô Nhược Hân tắm một lúc mới phát hiện, sau đó còn chưa tắt nước cô đã đi ra, vậy nên cô không biết rằng lúc này bên ngoài đang có rất nhiều người.

“Ra ngoài.” Hạ Thiên Tường quát lên.

Mọi người đang bàng hoàng trợn mắt há mồm chợt giật mình tỉnh táo lại, sau đó chạy ra ngoài như để lánh nạn.

Bởi vì họ đã cảm nhận được, nếu chậm một giây nữa thôi chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ lấy mạng của họ.

Thời khắc đó, trong mắt mọi người đều chỉ còn lại hai chữ: ‘Còn sống’.

Sau khi ra ngoài, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngác đứng đó, không thể tiếp nhận được thông tin này.

Điều này làm sao có thể?

Sáng nay Tô Nhược Hân vẫn còn hôn mê, sao có thể mới sau hai tiếng đã đi lại bình thường như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi