CHƯƠNG 366
Hơn nữa ngực Tô Nhược Hân có vết thương ngoài da do bị người đâm dao vào.
Vết thương còn chưa lành mà cô đã đi tắm.
Đúng thế, mọi người đều không thể tiếp nhận được thông tin nữa.
“Tránh ra, làm ơn tránh ra.” Đúng lúc này có người cất tiếng gọi, đánh thức bọn họ.
Tất cả các bác sĩ và y tá nhìn sang thì thấy một nhân viên giao hàng đang cầm đồ chuyển phát nhanh đứng ở đó: “Phiền mọi người nhường đường.”
“Anh… Anh chuyển đồ cho ai thế?” Khi hỏi ra câu hỏi thay mặt cho tất cả bác sĩ và y tá, thực ra cô y tá đã có câu trả lời.
Bởi vì sau lưng họ chỉ có một phòng bệnh.
Chính là phòng bệnh VIP của Tô Nhược Hân.
Vì vậy, nhân viên giao hàng này bảo họ tránh ra, chỉ có thể là đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân.
“Hàng của cô Tô, cô ấy sắp cần dùng tới rồi, vậy nên mọi người nhường đường được không? Nếu tôi gửi chậm sẽ bị trừ lương mất.”
Lúc này mọi người mới tránh sang một bên, để cho nhân viên giao hàng đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân, anh ta gõ cửa: “Tôi tới giao hàng, có thể vào được không?”
“Vào đi.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói.
Nghe giọng của Hạ Thiên Tường, nhưng khi mọi người nhìn thấy Tô Nhược Hân là người mở cửa thì ai nấy đều trợn tròn mắt.
Cô gái mặc quần áo bệnh nhân mở cửa ra, đưa tay nhận lấy đồ, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cô lại cười híp mắt đóng cửa phòng bệnh lại, không hề nhìn các bác sĩ và y tá sắp đang nhìn cô như sắp khoan một lỗ trên người cô ở bên ngoài lấy một lần.
Như thể bọn họ không tồn tại vậy.
Tô Nhược Hân mở chuyển phát nhanh, lấy ra một bộ quần áo: “Hạ Thiên Tường, đồ này gửi cho tôi à?”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang đi đi lại lại, còn quay một vòng ấy, lúc này anh có cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm chưa từng có.
Cô sống lại rồi, tốt quá rồi.
Giờ phút này, cô muốn anh làm gì anh cũng vui vẻ, đồng ý.
“Tôi đi tắm lại lần nữa, thay xong sẽ ra.” Tô Nhược Hân cầm quần áo rồi lại đi vào phòng tắm.
Vừa nãy ở trong chờ một lúc, cô cảm thấy bảo Hạ Thiên Tường mang quần áo vào cho mình có vẻ không hợp với đạo đức lắm.
Vì thế bảo Hạ Thiên Tường mang vào cho cô xong, cô vội vàng mặc quần áo bệnh nhân lại rồi ra ngoài.
Dù sao cầm quần áo mới vào rồi tắm qua thôi là được, cũng chỉ mất mấy phút.
“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý ngay không chần chừ, anh ngồi trên ghế nhìn về phía cô, lúc này vẫn có cảm giác như đang mơ.
Anh cứ ngỡ mình sẽ mất cô.
Hình ảnh toàn thân cô đầy máu vẫn in đậm trong tâm trí anh thật lâu không phai nhạt.
Đó là vì anh muốn ghi nhớ hình ảnh đó cả cuộc đời.
Sau đó, mỗi giây mỗi phút còn lại của cuộc đời, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra một lần nữa.